Tối hôm đó Bách Thời thực sự lấy quần áo cũ xưa của mình ra mặc vào. Cảm giác thật giống như khoảng thời gian trước đây. Lúc Hạ Trì trở về bước vào phòng khách thì đã thấy Bách Thời mông ngồi dưới đất, nửa thân trên thì nằm ngủ gục trên bàn, xung quanh đều là tập vở và sách giáo khoa.
Hạ Trì lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, chống một tay lên bàn nâng đỡ má phải, nghiêng đầu nhìn ngắm Bách Thời. Bao nhiêu mộng tưởng về thuở xa xôi trong phút chốc ùa về trần trụi.
Lúc hắn còn nhỏ, Bách Thời luôn là cái đuôi mỗi ngày đều lẳng lặng đi theo sau hắn, có lẽ Bách Thời biết hắn sẽ nổi nóng nếu cậu cứ đi theo quá lộ liễu nên mới chọn cách âm thầm như thế. Khi ấy quả thật không cảm thấy gì,vậy mà bây giờ nghĩ lại Hạ Trì hắn lại cảm thấy có chút đáng yêu.
Nhưng không phải tất cả đã trễ rồi sao. Tội lỗi cũng đã hình thành, người cần nhớ đến cũng đã tàn thành cát bụi, hắn ngồi đây ngẫm nghĩ lại quá khứ thì có ích gì, chỉ tổ khiến trái tim thêm ray rứt.
Hạ Trì ngồi thẳng lại, vả vả mấy cái vào má Bách Thời kêu cậu dậy. Bách Thời thấy một bên má có hơi đau đau thì lập tức thức tỉnh, dụi dụi mắt mấy cái: "Đến rồi sao?"
"Thầy giáo gì mà kỳ vậy? Buổi học còn chưa bắt đầu mà đã lười nhác ngủ gục rồi." Hạ Trì đùa một chút cho tinh thần bớt trĩu nặng.
"Cậu còn trách tôi cái gì, là cậu đến trễ, nhìn đồng hồ đi." Bách Thời ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-tra-khong-cho-toi-xuong-giuong/876939/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.