Lời của Hạ Trì nói ra như một gáo nước nóng chuẩn xác tạt vào người Trục Kha khiến có thể y phỏng đến tan chảy. "Không quên" ở đây, rốt cuộc là theo nghĩa nào?
Trục Kha khó hiểu: "Tại sao lại không quên được? Cậu với Bách Thời tuy sống chung nhà nhưng mà cũng đâu có thân thiết."
"Nếu như tôi biết câu trả lời, tôi đã không cảm thấy rối rắm như thế này."
Trục Kha suy luận: "Có nghĩa là vì cậu không quên được Bách Thời, cho nên lúc nãy khi nhìn Vĩnh Kiệt cậu mới ảo giác tưởng tượng ra Bách Thời và muốn "chơi" sao?!"
Hạ Trì yên lặng khá lâu, sau đó mới gật đầu.
Trục Kha chấn động trong đêm khuya: "Cậu cũng thích con trai!"
Hạ Trì thở dài: "Không phải. Theo như cảm giác của tôi, có vẻ như tôi chỉ thích Bách Thời, tôi không thích bất kỳ một người con trai nào cả."
"Từ khi nào cậu nhận ra điều này?"
"Cách đây hai ngày."
Không gian phòng khách rơi vào một khoảng tĩnh lặng vài giây, Hạ Trì lại cất tiếng: "Tôi hỏi cậu câu này."
"Câu gì? Hỏi cho đàng hoàng vào, tôi không có trả lời mấy cái câu nhảm nhí trêu tức của cậu đâu đấy."
"Lần này trăm phần trăm là hỏi nghiêm chỉnh."
"Ừm. Hỏi đi."
"Cậu thích Vĩnh Kiệt đúng chứ?"
Trục Kha không giấu diếm: "Đúng."
"Trước đây cậu cũng từng nói với tôi cậu có tình cảm với Bách Thời, nhưng Bách Thời không thích cậu nên cậu bỏ cuộc."
"Có, tôi từng nói. Thì sao?"
Hạ Trì chốt lại câu hỏi cuối cùng: "Thế thì việc cậu thích Vĩnh Kiệt ngay từ lần đầu tiên gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-tra-khong-cho-toi-xuong-giuong/876911/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.