Vệ sinh cá nhân thay đồ xong xui, Bách Thời chào tạm biệt Dì Từ rồi đến trường. Dì Từ rất muốn Bách Thời ở nhà một ngày, nhưng bà biết Bách Thời rất ham học, chỉ cần còn có thể đi học thì cậu sẽ không bao giờ nghĩ cho nên đành thôi.
Bách Thời đi đến trường bằng xe buýt, lúc đến nơi cũng vừa kịp trường chuẩn bị đóng cửa. Lúc đi lên cầu thang, đi qua dãy hành lang các lớp, Bách Thời luôn có cảm giác mọi người xung quanh đang nhìn ngó chỉ trỏ mình, cho đến khi cậu vào đến lớp thì cảm giác ấy mới đặc biệt cao trào dễ thấy đến đỉnh điểm.
Ban đầu Bách Thời nghĩ, có lẽ do cậu đang bị bệnh nên gương mặt đang rất tái nhợt, môi cũng không còn chút hồng hào như mọi khi, đôi mắt thâm quầng lờ đờ, không khác gì cái xác biết đi, vì vậy mọi người mới hiếu kỳ nhìn chằm chằm như vậy, nhưng cho đến khi cậu ngồi vào chỗ và cúi mặt xuống, nhìn thấy dòng chữ được ghi bằng bút xóa, cậu mới biết mình đã sai.
Dòng chữ được ghi trên bàn chính là: Đồ lẳng lơ rẻ mạt.
Bách Thời tuy không biết chuyện gì mà mọi người lại đối xử với cậu như vậy, nhưng cậu vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể mà đem balo đặt lên bàn che chắn đi dòng chữ dơ bẩn kia.
Đúng lúc này, tiếng chuông vào tiết thình lình reo lên, các học sinh lớp 11S lập tức ngồi vào chỗ của mình để bắt đầu tiết học, khi thầy giáo bộ môn bước vào, Bách Thời cũng như mọi khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-tra-khong-cho-toi-xuong-giuong/248202/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.