Cửu Minh hít một hơi thật sâu, thử quan sát Bách Thời có tâm hơn một chút, rốt cuộc thì cũng phát hiện Hạ Trì nói rất đúng, Bách Thời quả thật nhìn không khác gì con gái cả, đường nét khuôn mặt thanh thoát dịu dàng, nếu như đội tóc giả đàng hoàng vào, lên đồ xinh xắn đẹp đẽ, chắc chắn sẽ không ai nhận ra cậu là con trai.
Cửu Minh nói: "Tạ Duy, đưa tao lọ thuốc." Nếu suy xét theo hướng khách quan thì đây chính là phúc lợi, tuy nhiên bản năng yêu phụ nữ của Cửu Minh vẫn cần có thứ thuốc kia hỗ trợ thì mới có thể dìm xuống được vài giờ.
"Mày chơi liều luôn à?" Tạ Duy cả kinh.
Cửu Minh không nhiều lời, mở lọ thuốc đổ một mửa vào miệng, một nửa còn lại là chừa cho Bách Thời.
Bách Thời hoảng loạn tột bậc, khổ sở đứng dậy muốn chạy thoát, kết quả lại bị Hạ Trì gạt chân, cậu loạng choạng mất thăng bằng ngã sấp xuống đất, suýt nữa là bị bể đầu.
Tạ Duy và Cửu Minh kéo Bách Thời đứng dậy, sau đó lôi cậu vào trong kho. Bách Thời sợ hãi cầu cứu lòng nhân từ ít ỏi của Hạ Trì: "Đừng mà, thả tôi ra. Hạ Trì, xin cậu đó, tôi không muốn, làm ơn." Cậu nhìn bóng dáng của Hạ Trì từ từ nhỏ lại, đến khi bản thân bị lôi hẳn vào trong kho, cậu mới chấp nhận sự thật "hôm nay chính là ngày tàn" của cậu.1
Hạ Trì tâm trạng phức tạp đứng lẻ loi trên tầng thượng nhìn chằm chằm vào căn nhà kho cũ kỹ ở bên cạnh. Sự rối bời đến từ thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-tra-khong-cho-toi-xuong-giuong/248198/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.