Nhóm ba người bị Hồ Tú Kiệt dẫn xuống bục cờ đỏ.
Phía dưới bục có một chiếc bàn nhỏ, bình thường chỉ đủ cho hai người ngồi thì giờ đây phải nhét vào ba cơ thể thiếu niên cao lớn ngồi chen chúc đến chật chội.
Tạ Lan miễn cưỡng giành được một phần lãnh thổ giữa hai tên Đậu Thịnh và Vu Phi. Cậu hít sâu một hơi, thầm quyết định chấp nhận cuộc sống học sinh theo Trung Hoa style khiến người hoang mang này.
Cậu lấy bút và giấy ra định múa bút ra một bài cảm thán, vừa nâng mắt lên đã đụng phải ánh nhìn của Đậu Thịnh và Vu Phi nãy giờ vẫn lom lom nhìn cậu.
Tạ Lan dừng tay lại: “Hai cậu sao thế?”
Vu Phi bực bội nói: “ Cặp sách của tớ không có ở đây, nên giấy bút cũng không có nốt.”
Đậu Thịnh gật đầu phụ họa, anh hờ hững như chuyện nhà người dưng: “Cặp sách của tớ thì có ở đây, nhưng giấy bút thì không có.”
“...”
Đậu Thịnh nhận lấy giấy bút được đưa qua, nhích người đến cạnh thiếu niên, khẽ thấp giọng: “Để tớ chỉ cho cậu ha.”
“Khoải.” Tạ Lan nhấc tờ giấy lên: “Để tớ tự sinh tự diệt đi.”
Đậu Thịnh ngạc nhiên: “Cậu tự sinh tự diệt?”
“Ừa”
Vừa rồi Hồ Tú Kiệt nói một lấy lại điện thoại thì phải nộp bản kiểm điểm, Tạ Lan trong đầu xẹt qua một ý tưởng.
Chỉ cần trong lớp còn người chưa bị Đậu Thịnh hối lộ thì cậu vẫn có thể hỏi ra được chút manh mối gì đó rồi!
Khụ, chỉ là xấu hổ một chút xíu xiu thôi mà...
Đậu Thịnh ở bên cạnh cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-than-trieu-fan-ngay-ngay-dien-tro-voi-toi/5213305/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.