Nếu tính riêng về phương diện đàn violin, Tạ Lan tự nhận mình chưa bao giờ thua kém bất kỳ ai.
“Tớ là một nghệ sĩ violin khá giỏi.” Cậu nhíu mày nhìn Đậu Thịnh: “Chẳng lẽ tớ không thể làm quen với người bạn đó của cậu sao?”
"Không nha." Đậu Thịnh quyết đoán lắc đầu: “Người bạn này tớ giữ riêng cho mình không thể chia sẻ cho bất kỳ ai được.”
Tạ Lan bĩu môi: “Cậu ngay cả đồ ăn còn không chia sẻ, bây giờ đến cả một người bạn cũng không muốn chia sẻ sao?”
“Đồ ăn của tớ vẫn luôn chia sẻ cho cậu, Nhị Miêu đã có rất nhiều đặc quyền rồi đó.” Đậu Thịnh đem điện thoại di động bỏ vào trong túi: “Được rồi, chúng ta nói về nguyên tắc, lại nói đến đánh nhau.”
"..."
Tạ Lan cảm thấy Đậu Thịnh có rất nhiều điểm yêu cầu kỳ kỳ quái quái, anh sẽ không chia sẻ đồ ăn và sẽ giấu đồ ăn với bạn bè, anh còn dán một tờ giấy ghi chú trên máy ảnh để không cho bất kỳ ai chạm vào. Ngay cả anh coi một vài lá ngô đồng như bảo bối, và anh chỉ đưa một chiếc lá đồng cho ai đó khi họ gặp ác mộng.
Theo như tính cách thiết lập này thì anh có vẻ khá keo kiệt, nhưng thực ra anh lại rất hào phóng với bạn bè. Ví dụ như anh đã chấp nhận cậu một cách tự nhiên theo kiểu “nhị miêu” từ trên trời rơi xuống và kéo cậu đem đi khắp mọi mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-than-trieu-fan-ngay-ngay-dien-tro-voi-toi/5213303/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.