Edit: Vivu Sau khi rời khỏi phòng hành chính, Trang Lý đi thang máy lên tầng cao nhất, tiện đường lấy ra điện thoại xem báo cáo thành quả nghiên cứu khoa học của Mỹ mà cậu vừa chôm được. 7480 giở giọng châm biếm trong dàn âm thanh ghê rợn chưa thèm tắt: "Với trình độ khoa học kĩ thuật hiện tại của con người, cậu căn bản không có cách nào loại bỏ tôi ra khỏi não bộ. Dù cậu nói đúng thì đã sao, một trong hai chúng ta nhất định phải chết. Nhưng hehe, người chiến thắng cuối cùng, chắc chắn sẽ là tôi!" "Cậu có biết rằng âm thanh cũng có thể gϊếŧ người không? Không cần tới ba ngày, tôi đã xử lý xong cậu rồi, hahaha..." 7480 càn rỡ cười to như điên. Trang Lý kệ nó, tập trung nhìn vào thiết bị khoa học tiên tiến nhất trên thế giới, sau đó tắt đi báo cáo, tiếp tục với công cuộc tìm tòi tư liệu của Hải Minh. Lĩnh vực kinh doanh của Hải Minh rất rộng, bao quát từ truyền thông, IT đến cả thiết bị thông minh... Tài lực vô vùng hùng hậu, không chỉ là con rồng xí nghiệp đứng đầu quốc gia mà còn chiếm giữ vị trí cao trên trường quốc tế. Bộ Nghiên cứu và phát triển của tập đoàn hội tụ các nhà khoa học xuất sắc nhất thế giới cùng những thiết bị hiện đại, quý giá bậc nhất, mỗi năm tiền đầu tư đổ vào dường như không có giới hạn. Nếu có thể vào làm ở nơi này, chắc chắn có thể tiếp xúc với những kỹ thuật khoa học tiên tiến và toàn diện nhất. Đọc đến đây, Trang Lý tắt màn hình và bước ra khỏi thang máy, đem ghi chép cuộc họp giao cho ban thư ký rồi theo đường cũ trở về. Cậu vốn định đi xem thử Bộ phát triển và nghiên cứu như thế nào nhưng lại phát hiện, thẻ nhân viên của mình chỉ đi được đến tầng 28. Bởi vì phía trên, là trung tâm, là nòng cốt của Hải Minh, nếu không có quyền hạn thì dù là ai cũng không thể tiến vào. Trang Lý đành quay lại tầng 17, trên đường, khi đi ngang qua một gian phòng, cậu mơ hồ nghe thất có người nhắc đến tên mình. "Này, nghe nói, Trang Lý không phải tốt nghiệp từ đại học Princeton* đâu." *Viện Đại học Princeton (tiếng Anh: Princeton University),còn gọi là Đại học Princeton, là một viện đại học tư thục tọa lạc ở Princeton, New Jersey, Hoa Kỳ. Princeton là viện đại học xếp thứ tư trong các trường và viện đại học cổ xưa nhất ở Hoa Kỳ và một trong tám trường và viện đại học của Ivy League. "Thế tên đó tốt nghiệp trường nào?" "Là Preston*, một trường đại học nhà quê, không ra gì." *Là một trong những trường đại học ma của Mỹ, gọi như vậy là do không được công nhận. Các tiến sĩ hay những người tốt nghiệp từ đó đều có bằng ảo, không giá trị. "Con mẹ nó, thật hay giả vậy?" "Thật mà, tôi vừa nghe Liêu Khải Bình nói đây." "Thế thì làm sao cậu ta vào được công ty này, bình thường muốn tuyển chọn phải ít nhất đạt bằng Thanh Hoa hay Bắc Kinh mới được." *Thanh Hoa, Bắc Kinh (Bắc Đại) là hai trường nổi tiếng và luôn có vị trí đầu trong những trường đại học danh tiếng của Trung Quốc. "Haiz, nghe đâu anh cậu ta là thư ký của Tuyên tổng, trong công ty cũng có quan hệ.." Trang Lý không còn nghe thấy nhiều nữa, cậu cũng chẳng có ý định xông vào tranh luận với những người này, đơn giản vì họ nói đâu có sai. "Trang Lý" thực sự đã tốt nghiệp Đại học Preston, không gì có thể biện minh được cho điều này. Mà người tung tin đồn hẳn là người đã bị Trang Lý từ chối trước đó, cũng chính là Lưu Khải Bình, hắn là người bạn duy nhất mà "Trang Lý" có trong công ty này. 7480 vui sướng khi có người gặp họa: "Ký chủ, tổng cộng có ba người làm cùng văn phòng với cậu. Độ hảo cảm của họ lần lượt là -10, -9 và -12. Khoan, bây giờ lại thay đổi rồi, -22, -16, -19. Hahaha, cậu đúng là kẻ được người gặp người ghét mà!" Trang Lý xoa xoa thái dương rồi bước vào văn phòng, đôi mày cau lại che dấu sự chán nản sâu sắc. 7480 càng lúc càng cười âm hiểm: "Ôi chao, ký chủ à, tôi có tin xấu muốn nói với cậu nè, tin đồn đã lan rộng rồi nha, và hiện tại, hảo cảm của đồng nghiệp đối với cậu đang giảm sút. Lãnh đạo thì đặc biệt chán ghét, còn đang suy nghĩ một cái cớ để sa thải cậu." Trang Lý ngồi trở lại chỗ cũ, bật máy tính lên, nhanh chóng xử lý công việc hôm nay, mày vẫn cau có nhưng khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt. "Ta không cần bất kỳ sự yêu thích nào từ người khác." Giọng nói càng lạnh đi: "Kết bạn với kẻ ngu xuẩn còn khó hơn cả việc tiến hóa giống loài." 7480 cười khằng khặc: "Ký chủ, cậu điên thì cứ điên đi! Tôi xem cậu có thể nhẫn nhịn được bao lâu! Đây là âm thanh của xe lúc phanh gấp, cậu từ từ thưởng thức đi nha." Một âm thanh bén nhọn đột ngột vang lên trong tâm trí. Các động tác đánh máy của Trang Lý bị đình trệ trong giây lát, rồi từ từ mượt mà trở lại. Cùng lúc đó, Tuyên Minh đang đọc báo cáo điều tra từ các mật vụ. "Người mà ngài yêu cầu tôi điều tra cũng không có gì đặc biệt." Mật vụ suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Không đúng, có thể cầm tấm bằng quê mùa xét tuyển vào Hải Minh, cậu ta vẫn có chút bản lĩnh." "Hửm, bằng quê mùa?" Tuyên Minh sửng sốt. Người mật vụ gật đầu và nói: "Đúng vậy, bằng cấp của tên đó là giả. Cậu ta có một người anh kế đang làm thư ký cho ngài, tên là Thường Đông Minh. Nhưng lại không thèm vào bằng con đường này. Cha cậu ta đã bỏ ra 500 vạn để mua chuộc bộ trưởng Bộ Nhân sự để cấp bằng giả, đổi Preston thành Princeton. " Tuyên Minh nhanh chóng lật xem bản báo cáo điều tra, vẻ mặt hết sức kinh ngạc. Mật vụ ngạc nhiên hỏi: "Chuyện này ngài không biết sao? Vậy vì cái gì lại yêu cầu tôi điều tra?" Tuyên Minh đặt bản tư liệu xuống, vẫn có chút không thể tin được, liền gọi điện cho Thường Đông Minh và trưởng phòng nhân sự để hỏi chuyện. Thường Đông Minh trên mặt vô cùng khó xử, do dự hồi lâu rồi mới gật đầu nói: "Đúng vậy, Tuyên tổng, học thức của em trai tôi là giả. Tôi cũng đã thuyết phục cha dượng đừng làm chuyện này, nhưng ông ấy không nghe. Ngài cũng biết đấy, thân phận của tôi trong nhà cũng khá xấu hổ, chỉ là phận thấp cổ bé họng mà thôi." Anh đứng dậy, khom lưng cúi đầu "Tuyên tổng, thực sự xin lỗi ngài." Lúc cúi đầu, anh ta đã nở nụ cười suиɠ sướиɠ, nhưng khi đứng thẳng người lại trở thành một cấp dưới tội lỗi cùng một người anh đang lo lắng cho em mình. Trưởng phòng nhân sự bấy giờ mới biết chuyện gì đang xảy ra, ông ta toát hết mồ hôi hột "Tuyên tổng, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa! Tôi sẽ đem trả lại 500 vạn kia ngay lập tức." Vừa nói xong liền lấy điện thoại ra như muốn chuyển khoản nhanh cho cha của Trang Lý. Tuyên Minh ấy vậy lại xua tay, trầm giọng hỏi: "Ngoài Trang Lý ra, ông còn mở cửa sau cho ai nữa?" "Không, không có, chỉ có một mình cậu ta." Tuyên Minh nhìn về phía người mật vụ. Mật vụ gật đầu, cho thấy trưởng phòng nhân sự không nói dối. Có rất ít người có thể bỏ ra 500 vạn chỉ để thu xếp công việc ổn thỏa cho con trai như cha của Trang Lý. "Được rồi, đi ra ngoài đi." Tuyên Minh nhẹ giọng dặn dò, sau đó ném báo cáo vào thùng rác. "Hả?" Trưởng phòng nhân sự sửng sốt. Thường Đông Minh cũng đóng băng tại chỗ. Tất cả mọi người trong tập đoàn Hải Minh đều biết Tuyên tổng là người có tính tình lạnh lùng và cứng rắn nhất, trong mắt hắn không chấp chứa nổi một hạt cát. Bất cứ ai động đến giới hạn của anh ta sẽ bị đuổi ra ngay lập tức, có là Thiên vương Lão Tử cũng chẳng thuyết phục được. Trưởng phòng nhân sự còn nhớ rõ rằng, trưởng phòng nhân sự trước đây cũng mắc sai lầm y như mình, cuối cùng không chỉ bị đuổi việc mà còn suýt bị bắt tống vào tù. Nhưng lần này, tại sao Tuyên tổng một chút ý kiến cũng không có? Trưởng phòng nhân sự trộm hướng mắt nhìn lên. Tuyên Minh nhíu mày nói:"Còn đứng đấy làm gì, muốn ta mời các ngươi uống trà à?" Trưởng phòng nhân sự rụt rụt cổ, hãi hùng khiếp vía mở miệng: "Cái này, Tuyên tổng, tôi trở về làm việc tiếp sao?" Ông ta nhấn mạnh chữ "làm việc". "Tiền lương thánh này của ông trừ hết đi tiền thưởng cuối năm cũng hủy." Tuyên Minh mất kiên nhẫn xua tay. "Được được, Tuyên tổng, tôi hứa sau này sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa đâu. Tôi đi đây, ngài đang bận, đang bận..." Trưởng phòng nhân sự như bị bôi dầu vào chân, bỏ chạy trong chớp mắt, không chút dấu vết. Thường Đông Minh hoảng hốt một lúc lâu rồi mới rời đi trước ánh mắt sắc lạnh của Tuyên Minh. Đi đến góc không có ai, anh đạp mạnh vào tường, vẻ mặt nhăn nhó, không cam lòng cùng giận dữ. Tuyên tổng hôm nay bị sao vậy? Chuyện lớn như vậy còn không có tức giận. Trưởng phòng nhân sự lúc trước suýt chút nữa đã bị bắt ngồi tù, lần này thì thông báo phê bình, cái gì đều không có, chuyện lớn liền biến thành chuyện nhỏ thế thôi sao? Không, vị trưởng phòng nhân sự lần này có thể là tâm phúc của Tuyên tổng, nên ông ta không bị sao cả. Nhưng Trang Lý thì chưa có chắc nha. Lần trước, nhân viên tạo bằng giả về sau thế nào nhỉ? À, đúng rồi, anh ta không chỉ bị đuổi việc mà còn để lại một vết nhơ rất lớn trong lý lịch của mình, sau này không tìm được việc làm ở Trung Quốc nên anh ta chỉ có thể đến một nước nhỏ ở Đông Nam Á, sống một cuộc sống khốn khổ. Tuyên tổng có thể nhẹ nhàng tha cho trưởng phòng nhân sự, nhưng nhất định sẽ không để yên cho Trang Lý! Nghĩ đến điều này, khuôn mặt méo mó của Thường Đông Minh cuối cùng cũng nở ra một nụ cười hạnh phúc. Trong phòng làm việc, mật vụ khó hiểu trước kết quả hồi nãy: "Tôi còn tưởng rằng hôm nay ngài định đại khai sát giới cơ đấy, không nghĩ tới là chín cái nhịn bằng chín điều lành. Trưởng phòng nhân sự kia, nếu như ngài không cách chức, vậy cậu nhân viên đó ra sao?"Anh ta chỉ tay vào báo cáo trong thùng rác. "Bằng cấp của cậu ta có thể là giả, nhưng bản lĩnh thì không giả được." Tuyên Minh châm điếu thuốc, hít một hơi thật chậm, đôi mắt chim ưng hơi nhắm lại, không biết đang suy nghĩ gì. "Tên đó có cái bản lĩnh gì? Theo điều tra, ngay cả tấm bằng quê mùa cũng là đồ đi mua. Ở Mỹ chỉ biết chơi, chưa từng tham gia lớp học dù chỉ một ngày." Mật vụ lắc đầu: "Gia đình không giàu có gì, để cho cậu ta đi học, cha đã phải bán một căn hộ; để tìm việc cho cậu ta, ông ấy lại bán một căn hộ khác, bây giờ cả gia đình bốn người bị trói chặt vào một căn hộ nhỏ chưa đầy 40m². Mấy ông bố bà mẹ thật không biết nghĩ gì, chiều con nhiều quá, rõ ràng là cỏ dại mà cứ muốn nuôi thành con nhà giàu, chậc.." Tuyên Minh liếc mắt nhìn vị mật vụ qua làn khói, giọng điệu bình tĩnh:" Đừng chỉ nhìn bề ngoài.""Đạo lý này, so với ngài, tôi hiểu hơn nhiều." Anh chàng mật vụ không để bụng mà cười. Tuyên Minh không muốn bàn luận thêm về Trang Lý nữa nên chuyển chủ đề: "Điều tra An Bảo Nhi thế nào rồi?" "Cô ấy từ nhỏ đến lớn đều rất trong sạch. Cứu ngài hôm ấy cũng chỉ do tình cờ thôi, là ngài quá đa nghi thôi." "Không sao, nếu không tìm được thì bỏ qua đi."Tuyên Minh không hề thất vọng, dù sao hệ thống mà An Bảo Nhi mang theo đến từ không gian cấp cao, trình độ công nghệ vượt xa thời đại này. Anh nhấn nút gọi liên lạc nội bộ, giọng nói lãnh khốc vô cùng: "Tôn Kính Thư, anh đi thông báo cho An Bảo Nhi, để cô ta từ chức ngay lập tức, tiền lương tháng này trực tiếp chuyển cho cô ta." Nếu đã biết được nguồn gốc của hệ thống này từ tóc xoăn nhỏ, anh không cần đem những kẻ này để dưới mí mắt nữa." Tôn Kính Thư sững sờ một hồi mới nói: "Rõ, tôi liền đi ngay đây." Cùng lúc đó, An Bảo Nhi đang tươi cười nhận lấy một xấp tài liệu từ đồng nghiệp, trong lòng rất đắc ý: "Hệ thống., những người này đang tranh giành nhau để lấy lòng tôi, có thể nhận được nhiều lương như vậy mà không cần làm việc gì, làm bạn gái của tổng giám đốc quá tuyệt!" " Làm tổng tài phu nhân còn tuyệt hơn nhiều. Tài sản cá nhân của Tuyên Minh lên tới 894 triệu, nếu cô kết hôn với anh ta thì một nửa tài sản của anh ta là của cô."Hệ thống 367 mở miệng mê hoặc. "Một nửa 894 triệu là 447 triệu, trời ơi, tôi phát tài chắc!" Mắt An Bảo Nhi phấn khích tới nỗi hai mắt sáng lóa. "Vậy cô phải cố gắng lên! Nếu như cô có thể làm cho Tuyên Minh cầu hôn mình, 447 triệu kia cũng là của cô, bao gồm cả tập đoàn Hải Minh. Từ nay về sau cô mới là chủ tịch, còn Tuyên Minh chỉ là ngươi làm công ăn lương." 367 kích động đúng chỗ. "Được rồi, tôi nhất định sẽ bắt được Tuyên Minh!" An Bảo Nhi trong lòng yên lặng thề. Lúc này, một nữ nhân viên ghen tị nói: "Bảo Nhi, giữa cô và Tuyên tổng có quan hệ gì vậy? Ngài ấy chưa bao giờ nói đến nhân tính, mọi lúc chỉ có công việc. Cô là người đầu tiên được ngài ấy tự mình đưa vào công ty. Mức lương thậm chí cao như vậy, hai người thực sự đang yêu đương sao?" An Bảo Nhi đỏ mặt xua tay: "Không có, không có mà. Lý tỷ, chị đừng nói bừa!" Cô càng phủ nhận, người khác sẽ càng nghi ngờ quan hệ của cô cùng Tuyên Minh. Lúc này, Tôn Kính Thư cầm một bộ văn kiện đi vào, thờ ơ nói: "An Bảo Nhi, cô hãy điền vào đơn từ chức này, sau đó giao cho bộ phận nhân sự, cuối cùng đến bộ phận tài chính nhận một tháng lương là có thể rời đi." An Bảo Nhi: Hả??? Phần còn lại: Ồ!!! "Tuyên ca có biết chuyện này không?" An Bảo Nhi ủy khuất hỏi ngược lại. Cô cho rằng, đây là một tiểu thư nhà giàu nào đó muốn ngáng chân mình, phim thần tượng đều diễn như vậy! "Chuyện này là do Tuyên tổng ra lệnh. Cô vốn dĩ không đủ tư cách vào Hải Minh, thà cầm tiền rồi bỏ chạy lấy người là tốt nhất." Tôn Kính Thư vẫn còn rất nhiều việc phải làm, vì vậy anh ta đặt đơn từ chức xuống liền đi ngay. An Bảo Nhi: "..." Phần còn lại: Phốc! (Phần cười của những người còn lại mình không biết phải edit sao cho chuẩn nên để nguyên CV nha) Xử lý xong An Bảo Nhi, Tuyên Minh nói với người mật vụ: "Anh có bao giờ nghi ngờ cái chết của tiến sĩ Triệu có liên quan đến Kiều Á Nam không? Dù gì cô ta cũng là người trực tiếp hưởng lợi." "Những loại lời như vậy, ngài nói với tôi không sao, nhưng tuyệt đối đừng hướng phía trên đề nghị." Mật vụ làm một cử chỉ im lặng, giọng nói của anh ta trầm xuống: "Cấp trên hiện đang rất coi trọng Kiều Á Nam, bởi vì cô ấy là người duy nhất có hy vọng tìm ra thuật toán 5G trong vòng năm năm. Miễn là cô ấy thành công, ngay cả khi chúng ta có bằng chứng chính xác rằng cô ấy đã sát hại tiến sĩ Triệu thì họ vẫn sẽ bảo vệ cô ta." "Chỉ cần có thuật toán 5G trong tay, cô ta đã có được chứng chỉ gϊếŧ người hợp pháp rồi đúng không?" Tuyên Minh chế nhạo. "Không sai." Người mật vụ gật đầu chắc chắn. Hai người nhìn nhau một lúc lâu trước khi quay mặt đi. Tuyên Minh cáu kỉnh dập điếu thuốc. Đúng lúc này, Tôn Kính Thư bất ngờ xông vào văn phòng, thở hổn hển nói: "Tuyên tổng, Tổng thống Mỹ vừa tổ chức một cuộc họp báo, nói rằng Mỹ đã nắm giữ được thuật toán 5G và chính thức bước vào giai đoạn thương mại, đồng thời cũng đang chuẩn bị tổ chức hội thảo Công nghệ thông tin toàn cầu. Tại cuộc họp, họ sẽ cải tổ lại các tiêu chuẩn xây dựng 5G, lấy Mỹ làm trung tâm và tất cả các công ty truyền thông ở đất nước chúng ta đều không nhận được lời mời, chúng ta đã bị cô lập. " "Cái gì?" Người mật vụ bị sốc tới mức thốt lên ngay lập tức. Vẻ mặt Tuyên Minh chỉ căng thẳng trong chốc lát, sau đó bình tĩnh nói: "Gọi Kiều Á Nam đến đây."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]