Chương trước
Chương sau

Không phụ công ôn tập, thi tháng trôi qua rất mau, trước giáng sinh một ngày, bảng điểm đã phát ra.
Ôn Yến vẫn là học thần cầm cờ đi đầu, chiếm hạng nhất toàn khối, các bạn học của cô có vài người xếp phía sau đó. Lớp chuyên năm nhất của trường không nhiều, chỉ có hai mươi học sinh, sau lớp chuyên là các bạn học khác. Ôn Vĩ Kỳ đứng thứ sáu, Đặng Dương đuổi kịp phía sau. Lục Thiên Hàng thứ chín, Lạc Tư Ngôn hạng mười, Lục Thiên Mạch không phụ công bổ túc, đã xếp hạng ba trăm mười bảy, chỉ có tên Lý Húc Dương xếp top đầu từ dưới đếm lên.
Trường cho nghỉ hôm nay và giáng sinh, Ôn Yến vừa sáu giờ đã tỉnh ngủ.
Xem xong bảng điểm cô bước vào phòng vệ sinh ở ký túc xá, rửa mặt xong, nhìn gương, màu da của cô tốt quả thực không phải một chút a, ít nhất sờ lên không thô ráp, tuy rằng vẫn còn mang theo chút vàng, nhưng chút vàng này hoàn toàn là có thể dùng phấn đế che lại.
Cô đã tụt xuống bảy mươi sáu kg, hai tháng mà giảm như vậy, tuy hơi chậm nhưng mà cũng còn tốt.
Ngồi ở bên bàn đọc sách, đầu tiên là sắp xếp bài giảng tối nay cấp Lục Thiên Mạch học bổ túc, lại bắt đầu làm bài tập, làm chính là tới 12 giờ trưa, lúc này cô mới thay đồ ra ngoài. Hôm nay nhà ăn đóng cửa, một giờ chiều phải vào ca làm thêm ở cửa hàng bánh kem, tới đó ăn trưa cũng rất tiện.
"Ôn Yến, mặc cái này đi, đẹp lắm" Tiểu Kiều vừa mới tỉnh ngủ, vào phòng vệ sinh đáng răng bằng kem đánh răng và bàn chải mà lúc trước Ôn Yến cúng cho. Cô ta chỉ bộ đồ đang treo trong tủ, Ôn Yến và ma nữ Tiểu Kiều biết máy quay phim đang hoạt động. Bây giờ nói chuyện chắc chắn người ta sẽ nghĩ cô bị tự kỉ mất. Ôn Yến cầm lấy đồ mà ma nữ chỉ, vào thay, một cái yếm bò dài, mặc với cái áo màu trắng, bên ngoài khoác thêm cái áo dạ.
[Đẹp] Bạch Bạch khen ngợi. Chị Tiểu Kiều có mắt lựa đồ thật tinh tường.

"Cực phẩm."
Ma nữ cùng tiểu hệ thống không nhịn được khen tặng.
Ôn Yến buồn cười, mang tất, rồi lại mang thêm giày vải vào.
Cô béo như vậy, nhiều mỡ như vậy, không mặc áo khoác cũng không sợ lạnh.
Vừa ra tới cửa, Ôn Yến đã gặp Lục Thiên Hàng. Cậu ta đang chạy bộ cùng đội bóng rổ. Thấy Ôn Yến, Lục Thiên Hàng thân thiện đưa tay chào hỏi.
Ôn Yến lễ phép đáp lại, sau đó đi bộ tới cửa hàng.
"Chị Dung Thần, chào buổi sáng."
"Ôn Yến, chào buổi sáng" Chị chủ cười thân thiện, đưa cho cô cốc ca cao nóng "Em trai nhỏ của em mang tới đó, mau dùng đi."
Ôn Yến nhận, lòng không khỏi có chút ngọt ngào.
Đám người dậy sớm xem phát sóng cũng ghen tị, ước gì mình cũng có em trai hiểu chuyện như Ôn Vĩ Kỳ.
"Doanh thu tháng trước khá tốt, lượng tiêu thụ tăng rất nhanh, chị tăng lương cho em thành 3000 tệ" Ôn Yến vui vẻ nhận lấy tiền lương tháng trước, ngoan ngoãn cảm ơn chị chủ. Cô đoán là nhờ phát sóng trực tiếp đã kéo khách tới đây. Đúng là nên cảm tạ đám ngốc F4 kia.
Ôn Yến vào bếp nướng mẻ bánh đầu tiên. Lúc khách hàng vào, bà chủ đi đâu mất, cô phải ra tiếp.
"Xin chào, quý khách dùng loại nào ạ?"
"Là cô sao?" Tích Vy bước vào tiệm, che miệng kinh ngạc hô.

Ôn Yến nhăn mày, lại là con hàng thiếu đánh này.
[Bạch liên hoa tới rồi, chị Tiểu Yến xin cẩn thận] Bạch Bạch tốt bụng nhắc nhở.
"Aizo, số cô cũng quá khổ rồi. Gia cảnh bần hàn lại còn không được xinh đẹp, suốt ngày làm việc cực khổ lại còn cố gắng học tập. Thật đáng thương." Tích Vy mèo khóc chuột đồng, giả vờ đồng cảm.
"Bình thường, tôi quen rồi" Khách hàng là thượng đế, Ôn Yến cắn răng cười "Cô dùng loại nào?"
"Cho tôi cái này, cái này và cái này." Tích Vy chỉ chỉ, xong đem thẻ ra tính tiền. Lúc nhận bao bánh, cô ta giả vờ nhăn mày "Ôi không, tôi quên bất bản thân bị dị ứng với bơ đậu phộng, đổi cho tôi cái khác đi."
"Được" Ôn Yến vươn tay định cầm lấy cái bánh, đối phương đã buông lỏng tay ra. Bao bánh rơi xuống sàn, nát bét. Tích Vy che miệng hốt hoảng, đáy mắt vẫn còn tia cười trào phúng "Thật xin lỗi, tôi lỡ tay."
"Không sao, vậy không đổi nữa nhé, bánh bị bẩn rồi" Ôn Yến mỉm cười rộng lượng. Dù sao đối phương cũng đã trả tiền cho món bánh, cô cũng chỉ mệt một xíu ở khâu dọn dẹp thôi.
"Cô..." Tích Vy giận đến bật cười. Bày đủ trò mà ả bạch liên hoa này vẫn còn tươi cười. Xú bát quái này đóng kịch tốt lắm "Aizo, phiền cô rồi. Mà Ôn Yến này, cô vất vả nhỉ, chẳng bù cho tôi, ngoài xinh đẹp và giàu có ra, chẳng có cái gì."
"Vâng, cô nói đúng" Ôn Yến cười càng tươi rói hơn.

"Cô đừng ghen tị với tôi đấy nhé." Tích Vy thấy mình lần này cũng châm chọc được cô, che miệng cười hố hố.
"Vâng, cha mẹ tôi thường nói xấu mà giỏi, còn hơn đẹp mà ngu, tôi cũng không ghen tị mấy."
"Cô..." Bị châm chọc Tích Vy trợn trắng mắt, muốn đưa tay tát Ôn Yến một phát như việc mình thường làm với bọn nữ sinh gà rừng kia. Nhưng nghĩ lại vẫn còn phát sóng trực tiếp, cô ta cắn răng, nuốt tức giận xuống mà bỏ đi.
Trứng rán cần mỡ: "Mẹ nó, mắng hay lắm. Tôi ngứa mắt Tích Vy này lâu rồi, cao ngạo cho ai xem."
Bắp cần bơ: "Tôi cũng có chút hâm mộ. Tích Vy ngày thường ngạo mạn bị Ôn Yến nói cho tức điên mà cong đuôi bỏ trốn rồi."
Yêu hong cần cớ: "Tiện nhân Ôn Yến này trước mặt trai thì ngọt xớt, trước mặt con gái chúng ta thì miệng mồm chanh chua. Đúng là một tiểu bạch liên."
Cần anh cơ: lLầu trên xin hãy gắn não trước khi nói chuyện."
Ỏ vậy ó hỏ: "Lầu trên +1."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.