Chương trước
Chương sau

Đầu kia Lục Thiên Hàng thập phần không nói nghĩa khí mà đi tắm rửa, Lục Thiên Mạch trực tiếp liền phác gục ở trên bàn, bất luận Ôn Yến nói gì đó, hắn đều một bộ tư thế sống không còn gì luyến tiếc, ánh mắt tan rã, bộ dáng thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Trên màn hình người xem spam nút ha ha ha.
Ôn Yến bất đắc dĩ mà đem sách hoá học hướng trên bàn để xuống, ở trên notebook của mình ghi nhớ hai câu, lại than một tiếng.
"Trải qua buổi tối hôm nay tôi cũng có thể hiểu biết cậu cơ bản là hỏng kiến thức gì. Tôi cảm thấy chúng ta học từ 7 giờ bốn lăm đến 9 giờ bốn lăm là ổn. Trước tiên trở về, tôi sẽ làm tốt giáo án, tận lực cô đọng nội dung, trước khi kiên nhẫn mài mòn, nói với tôi mọi thứ cậu không hiểu đi. Hiện tại đã 10 giờ, tôi nghĩ tôi kế tiếp muốn nói gì cậu hẳn là đều nghe không vào, cho nên hôm nay dứt khoát dừng ở đây, tôi bổ túc cho cậu hai tiếng đủ rồi, tôi cũng nên đi."
Nói như vậy xong, Ôn Yến đem đồ vật thu vào, sau đó lập tức liền đứng lên, trong lúc Lục Thiên Mạch khả năng còn đắm chìm ở bên trong công thức hoá học, nằm liệt trên bàn, giống như linh hồn xuất khiếu cùng cô vẫy vẫy tay.
Mà Ôn Yến còn chưa đi đến trước cửa, Lục Thiên Hàng tắm xong ngay lập tức từ trên lầu đi xuống.
"Phải đi rồi sao?"
Nghe vậy, Ôn Yến tay đã đụng tới bên trên chốt cửa quay đầu lại, nhìn Lục Thiên Hàng trên cổ quấn khăn lông màu trắng đang xoa đầu tóc ướt sũng của cậu tã

[ Mẹ nó, hấp diêm thị giác quá] Bạch Bạch phun  máu mũi, kích động khen. Ôn Yến trong lòng cũng hò hét cho một dấu like. Người này lớn lên vừa tuấn tú vừa lịch sự, quả là gu của các cô gái thích hình mẫu chàng trai trưởng thành.
"Ừ, bạn học Lục Thiên Mạch hiện tại cũng nghe không nổi nữa, liền dứt khoát đi về trước, tạm biệt."
Nói, Ôn Yến liền cùng Lục Thiên Hàng gật đầu, ngay sau đó kéo cửa đi ra ngoài.
Nghe vậy, Lục Thiên Hàng trực tiếp liền từ trên cầu thang đi xuống, "Nơi này không có xe buýt, cũng đón không được xe taxi, mình kêu tài xế trong nhà đưa cậu, à, quên mất, Tiểu Tứ hiện tại hẳn là có chút việc, thôi, mình đưa cậu đi, mình lái xe cũng đã được hai năm, lái chậm một chút hẳn là không có việc gì."
Tiểu Tứ "..."
Thiếu gia, tôi có bận gì đâu.
Nói xong cậu ta liền đem khăn quấn trên cổ hướng trên sô pha ném qua, sau đó tiện tay lấy lên áo khoác màu đen bên cạnh, mặc vào người.
"Không cần, em trai tôi đạp xe tới đón, không cần phiền phức như vậy."
Ôn Yến vội vàng vẫy tay. Nghe cô nói Lục Thiên Hàng khựng lại, có chút xấu hổ, sau đó hơi ngạc nhiên.
Tình cảm chị em hai người tốt như thế sao?
Thật ngưỡng mộ.
"Thế tôi tiễn cậu ra cổng" Lục Thiên Hàng chủ động đề nghị, Ôn Yến gật đầu. Ban nãy vào đây cô đã sớm để ý con ma bên cạnh cái cửa rồi.
Hai người vừa mới đẩy cửa ra liền thấy Ôn Vĩ Kỳ đứng cạnh xe đạp, tĩnh lặng chờ Ôn Yến. Thiếu niên dưới ánh sáng lập loè của đèn đường cô đơn vô cùng. Trái tim Ôn Yến co rút lại, không cùng Lục Thiên Hàng nói nhảm nữa, trực tiếp lao tới ôm lấy cậu.
"Tiểu Kỳ, chờ có lâu không?" Ôn Yến từ trong lồng ngực thiếu niên ngẩng dậy, tươi cười ngọt ngào. Vì cô hơi béo nên ban đầu làm Ôn Vĩ Kỳ có chút loạng choạng. Sau liền đứng vững mà ôm chặt lấy người trong ngực.

"Không lâu, chị mệt không?" Ôn Vĩ Kỳ đưa Ôn Yến một cốc trà sữa, ban nãy mua ở tiệm coffee, tay xoa mái tóc đã mềm mại hơn một chút của cô.
"Có em trai ngoan như thế, không mệt" Ôn Yến cười tươi rói, leo lên xe, một tay cầm trà sữa, một tay ôm eo thiếu niên.
"Ôm chặt vào nhé" Ôn Vĩ Kỳ dặn dò, từ từ đạp nhanh hơn.
Lục Thiên Hàng nhìn hai người ngọt ngào rời đi, cũng trở vào nhà, tâm trạng buồn bực không rõ lý do.
Xe dừng lại chờ đèn đỏ, Ôn Vĩ Kỳ cảm thấy người sau lưng đang vui vẻ.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì" Ôn Yến cười tươi rói, quăng cho F4 một cái nồi.
"Chính là cảm thấy mấy người kia hiện tại giống như có chút kỳ quái. Lý Húc Dương hôm trước tặng bánh kem cho chị, Lục Thiên Hàng khen chị nấu ăn giỏi. Sau đó Lục Thiên Mạch đột nhiên liền muốn chị giúp cậu ta học bổ túc, còn mời chị ăn cơm gì đó, liền cảm thấy kỳ thật mấy người họ cũng khá tốt, cũng không giống. Cũng không giống chị trước đó tự cho là đúng như vậy, cảm thấy mấy người họ sẽ khi dễ chị, là tên vô lại gì đó, liền muốn nói, chị hẳn là cùng các cậu ấy xin lỗi, ngại quá, phía trước lại xem họ như vậy! Còn có, nếu cầm tiền của Lục Thiên Mạch thì nhất định giúp cho cậu ấy học bổ túc thật tốt. Chị cũng không có bạn bè gì, ngoại trừ Đặng Dương ( Tiểu Kiều và Bạch Bạch),họ là người thứ nhất đối với chị tốt như vậy, thật sự cực kì cảm kích!"
Ôn Yến cười đến thập phần chân thành, cô là thật sự nghiêm túc mà đang nói lời cảm ơn, cũng là thật sự tin tưởng nhóm người này đang đối tốt với cô, một chút cũng không có suy nghĩ tới phương hướng trò đùa dai. 
"Chị đó, đừng nên tin tưởng người khác như vậy" Ôn Vĩ Kỳ khuyên cô, thấy đèn chuyển màu, kéo tay mủm mĩm của Ôn Yến lại, đạp xe đi

Mà cơ hồ ở tiếng nói của cô vừa dứt, F4 trước màn hình im lặng chẳng nói gì.
Ngay cả giao diện phát sóng trực tiếp một ít học sinh cũng trầm mặc theo.
Con trym trong quần "Chúng ta hiện tại có phải có chút không đúng hay không a? Giống như Ôn Yến người ta trước đó cũng không có làm chuyện gì không tốt, cũng không làm quái lạ gì đó, luôn chỉ là nghiêm túc học tập, biết mình ở trong trường học không hợp nhau, cũng không chủ động kết giao bạn bè, thường thường tự một mình đi học tan học. Nghe nói cậu ấy ở tiệm bánh kem làm công chính là vì nuôi bản thân và em trai, cứ như vậy còn có thể vẫn luôn duy trì thành tích nhất trường, lấy học bổng toàn phần, kỳ thật cậu ấy cũng rất không tầm thường."
Tôi có một con trym "Ngạch, lại nói cô ta giống như thật là đang cảm ơn đám người F4 đối tốt với cô ta đâu? Cô nương này cũng quá đơn thuần đi? Hơn nữa đến bây giờ cũng không thấy cô ta đối với người nào sinh ra một ít hảo cảm, Lục Thiên Mạch kêu cô ta học bù, cô ta liền thật sự vẫn luôn ngồi tại chỗ kia nói cho cậu ta xong toán học giảng bài, một chút cũng không có tâm tư khác, thấy Lục Thiên Mạch nghe không vào, còn chủ động ở trên người mình tìm vấn đề, sau đó vì đối phương suy nghĩ, trở về lại sửa giáo án của mình, cảm giác thật sự rất nghiêm túc a!"
Tạ Tương "Tôi có thể nói tôi nhìn hai tiếng phát sóng trực tiếp của Lục Thiên Mạch, tôi trước đó toán học có chỗ không hiểu, một chút thì rộng mở thông suốt sao? Ngạch, cô ấy nói so lão sư nói còn kỹ càng tỉ mỉ a, hơn nữa thông tục dễ hiểu."
Cỗ máy thời gian của Doraemon "Các người lúc này mới nhận thức cô ta bao lâu a? Ai biết cô ta có phải ở trước mặt mấy người Lục Thiên Hàng trang hay không đâu? Lâu ngày thấy lòng người, tôi cảm thấy vẫn là sau này cần xem."
Sênh ca là đại tỷ của ta "Tình cảm chị em của Ôn Yến với Ôn Vĩ Kỳ thật tốt, ta cũng muốn có em trai như thế."
Bình luận này kéo rất nhiều lượt like và tương tác.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.