Vì vậy, tôi xây cho mình một tâm lý vững chắc, chếtcũng không thể tan vỡ, tôi là một cô gái tài hoa, ưu tú như thế, Phương Dư Khảkhông cần chính là thiệt thòi của anh ta. Khi anh ta già rồi, đi tiểu cũngkhông tạo được một đường cong parabol nữa, nhất định anh ta sẽ vì quyết địnhngày hôm nay mà đấm ngực giậm chân, hối hận cả đời.
Một đêm không ngủ, đem tất cả mọi chuyện ra phân tíchmột cách chuyên sâu, vẫn không làm ra được một kết luận hoàn mỹ. Ngày hôm sauhóa thân thành quốc bảo*, hai vành mắt thâmnhư hóa trang.
*Ý nói Gấu Trúc, quốc bảo của Trung Quốc.
Con người chính là như thế. Trước đây, khi Phương DưKhả đánh thức tôi, thúc giục tôi học bài, tôi đều rít gào một phen trong lòng,sau đó dồn tất cả oán giận, hận thù vào sách giáo khoa. Quyển sách của tôi lầnnào cũng vì tác động quá lớn mà tẩm đầy bánh kem, sữa đậu nành và nước thịt.Hiện giờ, điện thoại rất yên tĩnh, giống như những ngày trước kia đều là ảogiác.
Nhìn chằm chằm vào di động một lúc, tự nghĩ rằng có lẽPhương Dư Khả vẫn gọi vào số điện thoại cũ của tôi, vì vậy mới tới chi nhánhlàm lại số điện thoại cũ. Mang theo hy vọng này, tôi cắm sim vào điện thoại,trong điện thoại, một tin nhắn cũng không có, nếu không có một tin dịch vụ, mộttin quảng cáo thì tôi còn tưởng di động hỏng rồi.
Tâm trạng rớt xuống đáy cốc, dạ dạy cũng thấy đáyluôn. Mặc dù ở trong thời khắc nguy hiểm này mà ngồi trong căn tin ăn uống vuivẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741740/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.