Từ bé đến giờ, khát vọng lớn nhất của tôi là được làmngười đẹp ngủ trong rừng. Có thể không cần thức dậy, không cần đến trường, cóthể làm bạn với cái giường hơn mười năm, sau khi tỉnh lại còn có thể làm bạnvới hoàng tử mấy chục năm nữa. Tuy Phương Dư Khả là một vị hoàng tử độc mồm độcmiệng, nhưng nói tóm lại vẫn là một hoàng tử, có những đặc tính mà một hoàng tửnên có: thứ nhất, người này da trắng, mặt nhỏ, cây ngọc đón gió, phong lưuphóng khoáng, có thể coi là tiểu Won Bin; thứ nhì, nghiệp học xếp hàng đỉnh củađiểm, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi; cuối cùng, xuất thân dòng dõi thưhương, hưởng nhiều bổng lộc. Nói ngược nói xuôi, tóm lại tôi đã câu được mộtcon rùa vàng. Tôi cười đắc ý, đắc ý nha.
Tôi nằm thẳng cẳng trên giường khách sạn, thỉnh thoảnglau nước miếng chảy xuống từ khóe miệng, cười ngây ngô với cái trần nhà, Tiếclà đang trong kì nghỉ hè, bên cạnh không có lấy một đứa bạn tốt, tất cả nào thìdu lịch, nào thì thăm quê, không có ai có thể để tôi giãi bầy. Cảm xúc mạnh mẽphồng lên mà không có cách nào chia xẻ với bạn cùng phòng, khát vọng muốn bộclộ tất cả đã không thể khống chế được nữa, tôi đành gọi điện về cho mẹ già báotin vui. Bà già nhà tôi thật không đơn giản, cuối cùng cũng đoán đúng được mộtviệc.
Mẹ tôi nhận điện thoại bằng thái độ mất kiên nhẫn:“Chẳng phải con thực tập ở ngay đây sao? Có việc thì về nhà nói, mẹ đang chơimạt trượt.”
Ở đầu bên này điện thoại, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741713/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.