Qua vài ngày, tôi ra quán internet kiểm tra và nhậnthư. Trong hộp thư đến có một thư mới. Sau khi kích động hỏi thăm Thượng đế,Thánh A La và Quan Thế Âm xong xuôi, tôi run run kick chuột vào hòm thư đến.Bức thư quả thật là do Tiểu Tây gửi, nội dung chỉ có vài câu:
Đãnhận được thư. Gia đình có việc, không thể đi học đúng hạn. Em và Dư Khả đitrước.
À,có việc thì gọi điện. Anh không thường kiểm tra hòm thư. Thứ lỗi.
Tôi đọc đi đọc lại bức thư này rất nhiều lần, cho đếnkhi có thể đếm được bức thư này có 35 chữ, tôi mới tắt máy ra về. Tôi phải đaukhổ suy nghĩ rất lâu, phải làm thế nào có thể thổ lộ với anh lại không quấy rầyanh. Gửi thư là phương pháp tốt nhất mà tôi nghĩ đến. Nếu không tôi sẽ nghẹnđến chết, một mình vỡ vụn, còn lừa dối mình, tưởng tượng khi anh đọc thư sẽ cóbiểu cảm và tâm tình thế nào, không ngờ lần đầu tiên dùng cách này đã bị uyểnchuyển cự tuyệt. Vấn đề mà tôi tôi đắc ý nhất trong thư, anh không trả lời, vấnđề tình tứ anh cũng không đáp lại. Ngay cả cái khai giảng đầu tiên mà tôi trôngđợi trong đời cũng vì diễn viên chính không xuất hiện mà trở nên chẳng còn gìthú vị. Anh xa cách, khách khí, cẩn thận, không để lại cho tôi một chút cơ hội,phán tôi bị knock out, chặt đứt mọi tưởng niệm của tôi.
Mùng bảy còn chưa qua, tôi đã tùy tiện nói với mẹ giàmột lý do, một mình trở về Bắc Kinh.
Không muốn đi cùng Phương Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741676/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.