Cứ như vậy, tôi và Chu Lỵ chiếm giữ căn phòng ở ngoàicủa Phương Dư Khả. Bởi vì nền móng yếu kém của tôi, theo Phương Dư Khả mà nóilà hầu như không có nền móng, tôi phải thức đêm đọc sách. Thời gian mới đầuPhương Dư Khả luôn luôn mắng tôi là đồ ngốc, sau đó cậu ta cũng hiểu được mộtđiều đơn giản là dù có mắng tôi cũng không thể cải tạo được những suy nghĩ ngungốc của tôi, phần lớn thời gian giải đáp thắc mắc, cậu ta tương đối phiềnmuộn, thỉnh thoảng lại nhìn lên trời xanh điều chỉnh tâm tình để tiếp tục khaisáng cho tôi.
Con nhóc Chu Lỵ này, vừa phải ôn tập vừa phải độngnão, lại còn có thể nói những vấn đề đã hiểu rõ ràng là không rõ rồi làm bộ hỏiPhương Dư Khả, tỉnh thoảng chống cằm cắn cắn bút, chớp chớp đôi mắt to, làm bộđáng yêu. Còn tôi lại muốn giả vờ những chỗ không hiểu là đã hiểu, ít phiềnphức tới Phương Dư Khả, nhưng cho dù tóc trên đầu tôi bị vò thành tổ chim thìtảng đá vẫn là tảng đá, xem không hiểu.
Phương Dư Khả rõ ràng là trọng sắc khinh bạn. Khi ChuLỵ hỏi cậu ta, cậu ta đều thiện ý trả lời, giải thích cho con bé từ đầu đếncuối; đến lượt tôi lại toàn lời nói ác độc, cho tôi mấy điểm then chốt rồi mặctôi tự hỏi mình. Lý do của cậu ta rất đơn giản: “Đầu óc không vận động sẽ rỉsắt. Chuyện ngồi mát ăn bát váng làm ít một chút vẫn tốt hơn.” Tôi tội nghiệphì hục làm cả nửa ngày mới làm ra, làm xong cậu ta còn nói: “Đầu óc cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-toi-truong-bac-dai/2741670/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.