Chương trước
Chương sau
Ngoại truyện 1: Du Tiệm Linh

Du Tiệm Linh vào Quốc Tử Giám chẳng mấy thuận lợi.

Quốc Tử Giám quy định con cháu của quan chức từ tam phẩm trở lên mới có thể vào Quốc Tử Học nhưng không hề đề cập đến việc em trai của quan tam phẩm có thể vào Quốc Tử Học. Chức quan của Du Tỉnh Hà không đủ, nhưng mọi người vẫn muốn Du Tiệm Linh có thể vào Quốc Tử Học, như vậy cậu có thể chăm sóc cho ba cậu nhóc của nhà họ Kỷ, thậm chí còn có thể ở chung cùng một hội. Nhưng một số quan viên không chịu được, đòi hỏi phải tuân thủ quy định một cách nghiêm ngặt. Mọi người đều đang tìm cách, cuối cùng để tránh phiền phức không đáng có, Du Tiệm Linh chỉ có thể vào Thái Học.

Mọi người đều đoán rằng Du Tiệm Ly tài hoa xuất chúng, Du Tri Uẩn cũng là tài nữ nổi tiếng kinh thành, nên cậu em này chắc cũng có thể thăng đến Quốc Tử Học. Nhưng cậu đã không làm được.

Cậu chẳng khác gì những giám sinh khác, chưa từng khiến ai phải kinh ngạc khi kiểm tra bài viết, và phần vấn đáp cũng chỉ nói lung tung. Ban đầu, người khác còn kinh ngạc, sau rồi cũng quen, vì đâu phải mộ tổ tiên lúc nào cũng tỏa khói xanh.

Giống như hai anh em nhà họ Lục, chẳng phải cũng một trời một vực hay sao? Lục Hoài Cảnh tuy không có tài cán gì lớn nhưng lại kết giao bạn bè rất tốt. Đừng nhìn hắn ta hiện giờ chỉ là quan thất phẩm, nhưng mạng lưới quan hệ của hắn ta lại đứng đầu kinh thành, việc lớn việc nhỏ gì, bạn bè hắn ta ra tay thì đều dễ dàng giải quyết.

Chỉ là mọi người hiện giờ cũng không rõ Du Tiệm Linh rốt cuộc có tài cán gì. Tài hoa không bằng anh và chị, dung mạo tuy cũng anh tuấn, nhưng trong nhà có hai người anh chị xinh đẹp như tiên. Thì dù Du Tiệm Linh có đẹp đến đâu, cũng vẫn bị người ta nói không thể nào bằng anh và chị của mình. Du Tiệm Linh dường như cũng chẳng bận tâm, mà còn thấy khá đắc ý.

"Có gì mà so sánh chứ? Ta cũng có cái giỏi của ta. Ta bị tỷ tỷ đánh từ nhỏ đến lớn mà vẫn còn sống khỏe mạnh. Ca ca ta yếu đuối, còn ta thì chưa từng bị bệnh, khỏe mạnh sống đến giờ, chẳng phải đã giỏi lắm rồi sao?" Du Tiệm Linh gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nói với Kỷ Thiệu Đình

"Ôi, cũng chẳng biết tại sao nương ngươi lại cố chấp với Quốc Tử Giám như vậy, cứ nhất định bắt ngươi vào đây chịu khổ."

Du Tiệm Linh vỗ vai cậu ta, nói: "Ta nghĩ nương ngươi cũng thật đáng thương, còn trẻ mà đã thành góa phụ. Bà ấy từng trải qua đau khổ nên không thể chịu đựng thêm chuyện gì xảy ra với ngươi nữa. Ta đoán là bà ấy muốn ngươi theo con đường của tỷ phu ta, đến Đại Lý Tự cũng không tệ."

"Tỷ phu ta cũng được xem là văn võ song toàn, khi xưa có thể vào Sùng Văn Quán, quả thực rất tài giỏi."

Lúc này, Kỷ Thiệu Văn bước đến, nói với Du Tiệm Linh: "Mấy người ở Thái Học, cả ngày cứ dchạy qua Quốc Tử Học làm gì thế?"

"Thái Học chán lắm." Du Tiệm Linh trả lời xong còn thở dài.

"Vậy thì đi thôi?" Kỷ Thiệu Văn nhướng cằm hỏi.

Du Tiệm Linh và Kỷ Thiệu Đình nhìn nhau một cái, lập tức đứng dậy hưởng ứng, ba người cùng đi về phía tường viện. Họ hoàn toàn không có ý định gọi người anh cả, dù sao tính cách của anh cả quá chính trực, không bao giờ làm những chuyện như thế này.

Du Tiệm Linh và Kỷ Thiệu Đình cùng tuổi, Kỷ Thiệu Đình cũng là người nhỏ nhất trong nhà. Kỷ Thiệu Văn hơn Du Tiệm Linh một tuổi, bình thường hai người không hợp nhau lắm nhưng vẫn có thể chơi cùng, nếu xảy ra chuyện thì họ vẫn đồng lòng.

Như hôm nay ra ngoài, họ đụng phải một nhóm khác. Họ luôn không hợp với nhóm người này, nhất là Kỷ Thiệu Văn còn từng động tay động chân với một người trong số đó, người kia tất nhiên không phải là đối thủ của họ, sau khi bị đánh thì mách về gia đình rồi lại đưa lên quan phủ. Kỷ Nghiễn Bạch che chở cho họ, ngoài mặt giải quyết không kiêu ngạo không nịnh bợ, nhưng sau lưng vẫn phạt Kỷ Thiệu Văn.

"Đúng là xui xẻo." Kỷ Thiệu Đình khẽ lẩm bẩm.

Cậu ta rất khó chịu với mấy người này, nói rõ là đấu riêng tư không nổi giận, nhưng lại không giữ lời, đến giờ cậu vẫn còn ghét bọn họ.

Du Tiệm Linh thì không quan tâm, nói: "Bọn họ cũng chẳng muốn để lộ chuyện trốn học đâu, thấy chúng ta cũng giả vờ như không thấy, thôi ai làm việc nấy, chơi mạt chược đi."

"Đi thôi."

Cuối cùng, họ không chơi được mạt chược.

Trên đường có một đám người tập trung, đi theo vài đạo sĩ, lũ lượt lên núi, nói là để làm pháp sự.

Họ thấy đám đông huyên náo bèn đi theo xem.

Nhưng dần dần, Du Tiệm Linh phát hiện có điều không ổn.

"Những người này không phải đạo sĩ thật, tên áo tím kia đội mũ bát quái, nhưng phía dưới lại đeo dây dài của mũ ngũ lão, rõ ràng là giả." Du Tiệm Linh nói nhỏ với người bên cạnh.

Kỷ Thiệu Đình lập tức hiểu ra, bèn hỏi một người: "Các người làm pháp sự gì vậy?"

Một cụ già trong đám đáp: "Mỗi người mỗi khác, có người cầu con, có người cầu khỏi bệnh, có người cầu đỗ đạt."

Du Tiệm Linh hừ một tiếng: "Quản nhiều ghê, thu tiền rồi chứ?"

"Mỗi người mười lượng bạc."

Mười lượng bạc đối với đám dân thường này quả là không ít, đủ để họ sống được một hai năm.

Du Tiệm Linh nghe xong thì tức giận, lớn tiếng nói: "Tên đạo sĩ này là giả mạo."

Lời nói đó quả nhiên thu hút ánh mắt của đám đông, đám người dẫn đường cũng không chỉ có một người, còn có nhiều tay chân đi kèm, lập tức bao vây lại: "Ngươi sủa cái gì vậy hả?!"

"Sư phụ ta là Phùng Quang Tây của Xung Huyền Học, dám hỏi các ngươi thuộc môn phái nào?" Bên cạnh Du Tiệm Linh còn có hai người nhà Nhà họ Kỷ nên càng thêm can đảm, lớn tiếng chất vấn.

"Ngươi là đồ đệ của Phùng tiểu thiên sư sao. Hai năm rồi hắn không có về kinh."

Du Tiệm Linh lấy từ ống trúc đeo trên cổ ra một lá bùa: "Nhìn kỹ đi, xem đây có phải bút tích của Phùng tiểu thiên sư không?"

Những người kia có vẻ không hiểu gì về bùa chú, nhưng thấy người bên cạnh kinh ngạc, nghĩ là thật, chỉ có thể cứng giọng: "Hừ, có bùa của hắn thì đã là đệ tử của hắn chắc?"

Phùng Quang Tây có mối quan hệ khá tốt với anh trai của mình, và vì sức khỏe của anh trai không tốt nên hắn thường gửi tặng một ít bùa chú, Du Tiệm Linh cũng có được không ít.

Ngay sau đó, cậu lại lấy từ trong tay áo ra một lá bùa khác: "Cái này là bùa đã khai quang, nếu ngươi là kẻ mạo danh thì chỉ cần ta dán lên trán ngươi, hồn phách của ngươi sẽ tan biến ngay lập tức, dám thử không?!"

Tên kia dường như bị dọa sợ, hơi mất khí thế, vậy mà còn dám ra tay đánh người.

Đám dân chúng đi theo lập tức hiểu ra, nhưng không thể giúp đỡ vì bọn ác ôn này có vũ khí, nên ai nấy đều sợ hãi tản ra.

Nhìn thấy đám người sau đó bỏ chạy, đám kia càng căm ghét: "Đánh chết ba tên này cho ta!"

Hai người nhà họ Kỷ hừ một tiếng, không hề sợ hãi, đánh trả lại.

Du Tiệm Linh không biết nhiều võ công, chỉ biết một chút khinh công, vội leo lên một cây gần đó để tránh đòn.

Những người dân chạy trốn có lương tâm nhanh chóng đi báo quan. Sau khi hai anh em nhà họ Kỷ hạ gục bọn lừa đảo, thì quan binh lập tức có mặt để giải quyết hiện trường.

Người đứng đầu đội xử lý vụ án là một người biết nhìn tình thế, nhận ra hai vị công tử của nhà họ Kỷ, nên khách khí hỏi han ngọn nguồn, sau đó nói: "Các vị tốt nhất là quay về Quốc Tử Giám đi, chúng ta sẽ tìm những người khác tham gia vụ này để lấy lời khai, nếu không để người khác biết các vị trốn học thì không hay đâu."

Du Tiệm Linh sau khi trèo từ trên cây xuống cũng đồng ý với lời đề nghị này, cùng hai anh em nhà họ Kỷ quay về Quốc Tử Giám tiếp tục buổi học, không nhắc đến chuyện hôm nay nữa.

Nhưng ai ngờ hôm sau lại gây nên sóng gió.

Trong nhóm người mà họ gặp hôm qua, có Lão thất nhà họ Dương.

Nhà họ Dương chính là cấp trên của Du Tỉnh Hà, hắn không dám động đến ba người nhà họ Kỷ đang học ở Quốc Tử Giám, nên tìm đến Du Tiệm Linh.

"Du Tiệm Linh, ra đây cho ta!" Vừa đến trước cửa phòng học, Lão thất nhà họ Dương đã hét lên.

Du Tiệm Linh nghe thấy thế thì rất không vui, ngồi trong phòng hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?"

Lão thất nhà họ Dương thấy cậu không ra, bèn đứng trước cửa nói: "Hôm qua có phải các ngươi tố cáo không? Rõ ràng chúng ta đều là trốn học nhưng chỉ có bọn ta bị bắt, còn các ngươi thì sớm đã quay lại Quốc Tử Giám. Chắc chắn có điều khuất tất. Ta đã điều tra rồi, vừa mới quay lại Quốc Tử Giám thì bọn ta đã bị bắt."

Nghe xong, Du Tiệm Linh bật cười: "Ngươi bị gì à? Nếu ta đi tố cáo thì tố cáo như thế nào? Chạy đến gặp giám sinh và nói rằng ta gặp ngươi khi đang trốn học ư? Thế chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao?"

Lời đáp của Du Tiệm Linh khiến mọi người trong phòng và một đám người hóng chuyện bật cười.

Lão thất nhà họ Dương đơ người, nhưng vì không giữ được thể diện nên tiếp tục cứng miệng nói: "Nếu không thì sao các ngươi lại về trước?"

"Chúng ta làm gì cần phải báo cáo với ngươi sao?"

"Vậy chẳng phải là cố ý giấu giếm sao?"

"Cứ giấu giếm đấy, thì sao?" Du Tiệm Linh hếch cằm, trả lời đầy khinh thường.

Trong mắt Lão thất nhà họ Dương, nhà họ Du kém xa nhà họ Dương, Du Tiệm Linh đáng lẽ phải cung kính, lễ độ với hắn.

Bị thái độ của Du Tiệm Linh chọc tức, hắn bèn mắng: "Ngươi xem lại mình đi, ca ca và tỷ tỷ ngươi đều xuất sắc như vậy, chỉ có ngươi là kém cỏi, ngươi không thấy lo sao?"

"Ngươi còn có mặt mũi nói ta à? nhà ta ít nhất còn có hai người thành đạt, nhà các ngươi có ai thành đạt chưa? Cái người ca ca của ngươi chẳng phải dựa vào xuất thân mới được vào Sùng Văn Quán sao, giờ thì nhìn lại xem, đến cha ngươi cũng không dám giúp hắn, từ đó người nhà các ngươi đều phải đến Quốc Tử Giám mà thôi."

Miệng lưỡi của Du Tiệm Linh sắc sảo, khiến Lão thất nhà họ Dương tức đến đỏ cả mắt, lập tức xông vào đánh nhau với Du Tiệm Linh.

Du Tiệm Linh tuy không đối đầu được với võ sư hay bọn vệ sĩ, nhưng đánh tên nhóc nhà họ Dương này thì không thành vấn đề.

Ngay lập tức, Du Tiệm Linh và lão thất nhà họ Dương đánh nhau lăn lộn trên sàn, lật đổ mấy cái bàn, khiến sách vở bay tứ tung trong phòng.

Giám sinh đi đến, nhìn thấy cảnh tượng này thì tức giận quát lớn: "Hai người các ngươi ra đây cho ta!"

Hai người lập tức dừng tay.

Du Tiệm Linh rất giỏi dùng mưu mẹo, liên tục giáng những cú đấm vào mặt của lão thất nhà họ Dương, khiến hắn sưng húp mũi, bầm dập mặt mày. Nhưng cậu lại cố ý né tránh những cú đánh vào người, khiến bản thân không có vết thương nào rõ ràng.

Giám sinh lườm Du Tiệm Linh một cái: "Ca ca ngươi xuất sắc đến vậy, còn ngươi thì lại..." Rồi không nói gì thêm, lại lườm lão thất nhà họ Dương một cái.

Lão thất nhà họ Dương trước kia ở Sùng Văn Quán, giám sinh không dạy dỗ hắn, mãi gần đây mới chuyển vào Quốc Tử Học nên lần này hắn không bị mắng.

Sau một hồi mắng mỏ, giám sinh nói: "Cả hai ngươi, lập tức gọi trưởng bối của các ngươi đến đây! Nhìn các ngươi xem đi, có còn ra thể thống gì nữa không?"

"Phạt ta chép phạt không được sao?!" Du Tiệm Linh sốt sắng.

"Chép phạt cũng phải làm, đừng cò kè với ta."

Du Tiệm Linh đành chán nản cúi đầu.

***

"Cứu đệ với, tỷ phu!" Du Tiệm Linh lần này liền chạy thẳng tới Đại Lý Tự.

Mọi người ở Đại Lý Tự đều biết cậu nên cũng không ngăn cản, chỉ có người nhắc nhở rằng Thi Hoài Kỳ đang bận xử lý công việc, thế là cậu ngoan ngoãn ngồi chờ ở một góc.

Đợi khoảng một tuần hương, Thi Hoài Kỳ mới bước ra, Du Tiệm Linh lập tức vừa sụt sịt vừa khóc lóc: "Tỷ phu, cứu đệ, không thì đời đệ tiêu rồi."

"Có chuyện gì thế?" Thi Hoài Kỳ vốn rất quý Du Tiệm Linh, thấy cậu như vậy thì không khỏi lo lắng.

Hơn nữa, tính tình của Thi Hoài Kỳ vốn thẳng thắn, bình thường lại khá thân thiết với cậu em vợ này, không hề có khoảng cách của bậc trưởng bối.

"Đến Quốc Tử Giám một chuyến gặp giám sinh ạ." Du Tiệm Linh lại len lén lau nước mắt, nói với giọng đầy đáng thương.

"Đệ gây rắc rối à?"

"Vâng..." Du Tiệm Linh trả lời xong thì len lén nhìn Thi Hoài Kỳ một cái.

Thi Hoài Kỳ hít sâu một hơi: "Rắc rối lớn không?"

"Đánh nhau thôi, nếu lớn thì đệ đâu dám tới Đại Lý Tự tìm huynh, mà huynh còn phải thẩm vấn đệ ấy chứ."

Thi Hoài Kỳ âm thầm thở phào.

"Ta đi không thích hợp đâu." Thi Hoài Kỳ vốn chưa từng làm chuyện này.

"Chỉ có huynh là thích hợp thôi, cha đệ mà đi thì sẽ mách ca ca đệ, rồi ca ca đệ lại mách tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ đánh đệ. Đệ nhờ ca ca thì chỉ bỏ qua được cha, cuối cùng vẫn sẽ bị tỷ tỷ đánh."

Nghĩ đến vợ mình, Thi Hoài Kỳ lập tức hiểu được nỗi sợ của Du Tiệm Linh.

Du Tiệm Linh tiếp tục giải thích: "Đệ nắm được thóp của Lão thất nhà họ Dương và đe dọa hắn, nên hắn không dám về nhà mách lẻo, đến ngày nghỉ cũng không dám về. Vậy nên chuyện này cũng có thể giữ bí mật."

Hắn do dự một lúc rồi nói: "Để lúc rảnh ta sẽ đi, cố hết sức đừng để tỷ tỷ của đệ biết."

"Được ạ!"

***

Thi Hoài Kỳ đến Quốc Tử Giám, và bị giám sinh giáo huấn một hồi.

Khi ở Sùng Văn Quán, hắn cũng là một học sinh giỏi, không có anh chị em nào gây chuyện, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác mắng thẳng thừng như vậy.

Nhưng vì là anh rể nên hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn, còn cam đoan sẽ nghiêm khắc dạy dỗ Du Tiệm Linh.

Sau khi rời khỏi Quốc Tử Giám, Thi Hoài Kỳ uất ức đến nỗi phải hít thở thật sâu.

May là không bật khóc, nếu không thì chẳng còn mặt mũi của Đại Lý Tự nữa.

Là một người anh rể hiền lành, hắn nào nỡ thực sự dạy dỗ Du Tiệm Linh?

Cùng lắm... lần sau không giúp nữa.

Để không bị lộ, Thi Hoài Kỳ đã cố ý quay lại Đại Lý Tự trước, thay trang phục thường ngày thành quan phục, rồi mới về nhà.

Về đến nhà, thấy không có bữa tối, hôm nay cũng không phải ngày kiểm tra sổ sách ở tiệm may, hắn ngồi lặng lẽ trước bàn, thầm nghĩ: Tiêu rồi.

Lúc này Du Tri Uẩn bước ra, khẽ nói: "Hôm nay có người gấp rút đến tìm chàng, ban đầu đến Đại Lý Tự nhưng không gặp, sau đó mới đến phủ hỏi thăm, lúc ấy ta mới biết hôm nay chàng không ở Đại Lý Tự."

Thi Hoài Kỳ bối rối, vốn rất ít khi nói dối, chỉ biết ấp úng trả lời: "Ta... ta ra ngoài điều tra án."

"Ra ngoài điều tra án mà phải đổi một bộ quần áo khác sao? Bộ này có nếp gấp à."

"..." Mặt Thi Hoài Kỳ xám ngoét ngay lập tức, hắn quả thật không giỏi nói dối, nhất là trước mặt Du Tri Uẩn! Như thế chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ, tự chuốc lấy xấu hổ!

"Ta..." Thi Hoài Kỳ không biện minh gì thêm, lập tức quỳ xuống, thái độ chân thành nói: "Ta sai rồi."

"Cút ra ngoài." Du Tri Uẩn bình tĩnh trả lời, giọng nói không có chút dao động nào.

Thi Hoài Kỳ ôm lấy eo của Du Tri Uẩn không buông: "Không cút, đừng bảo ta cút, ta sai rồi mà."

Nhưng Du Tri Uẩn đẩy hắn ra, không nói thêm gì, đi thẳng vào phòng ngủ.

Hắn định đi theo nhưng lại thấy Vũ Sàn đang ôm chăn đi ra, còn nhắn lại: "Phu nhân nói nếu còn làm phiền thì sẽ giết ngài đấy."

"..." Hắn không dám theo nữa.

Không được chọc giận phu nhân của hắn, đó là đạo lý sinh tồn hắn rút ra.

***

Du Tiệm Ly cảm thấy rất đau đầu.

Thi Hoài Kỳ đã ngồi khóc ở chỗ hắn gần nửa canh giờ rồi.

"Nàng ấy không cho ta vào phòng, đã nửa tháng rồi, ta sắp tương tư mà đổ bệnh mất thôi. Ta biết làm sao giờ, lúc ấy A Linh khóc lóc cầu xin ta, sao ta có thể không giúp chứ?" Thi Hoài Kỳ nhanh chóng lau nước mắt, đầy uất ức.

Du Tiệm Ly thở dài: "A Linh giả vờ khóc đấy, hồi nhỏ nó đã thích dùng chiêu này rồi."

"Hả?" Thi Hoài Kỳ sững người, hắn đâu có biết!

Nhưng ngay sau đó, Thi Hoài Kỳ lại thật sự khóc.

Du Tiệm Ly cũng thở dài theo: "A Linh hồi nhỏ lá gan bé tí, sao lớn lên lại thế này nhỉ?"

"Ta cũng lần đầu làm tỷ phu, ta nào có biết..."

"Thôi, đừng khóc nữa."

"Ta buồn lắm!" Thi Hoài Kỳ, một người đàn ông to cao, lúc này lại khóc thút thít như đứa trẻ khiến Du Tiệm Ly nhíu mày khó chịu.

"Dù sao đây cũng là chuyện giữa hai người các ngươi, ngươi tìm ta cũng không giải quyết được gì, tự ngươi nên nghĩ cách mà giải quyết đi."

Thi Hoài Kỳ không cam lòng: "Nàng ấy nghe lời ngươi, nàng ấy lúc nào cũng nghe lời ngươi nhất."

"Nhưng giờ hai người đã thành thân rồi, đây là chuyện của hai người."

"Lúc trước Kỷ Nghiễn Bạch nói ngươi nhỏ làm ngươi giận, ngươi cũng tìm ta hỏi mà. Giờ ta tìm ngươi hỏi lại, chẳng lẽ không được sao?"

Du Tiệm Ly sững lại.

Rồi hắn lập tức hỏi lại: "Kỷ Nghiễn Bạch bảo ta nhỏ hồi nào?"

"À, chuyện hồi ngươi còn ở Quốc Tử Giám."

"..." Du Tiệm Ly không nói gì, nhưng lại nắm tay thật chặt.

Tiễn Thi Hoài Kỳ đi rồi, Du Tiệm Ly lập tức đến doanh trại, nhìn thấy Kỷ Nghiễn Bạch đang huấn luyện binh lính, thì lập tức nổi giận: "Kỷ Nghiễn Bạch, theo ta ra đây!"

"..." Kỷ Nghiễn Bạch có linh cảm không lành, nhưng trước mặt binh sĩ nên đành phải gượng gạo bước ra.

***

Cuối cùng, Du Tiệm Linh vẫn bị ăn đòn.

Là do Du Tri Uẩn ra tay.

Thi Hoài Kỳ cũng bị ăn đòn.

Là Kỷ Nghiễn Bạch ra tay.

Cứ nghĩ rằng gọi một tiếng "tỷ phu" thì dù trời có sập cũng sẽ được giúp, ai ngờ lại rơi vào tình cảnh cùng nhau ăn đòn.

Thi Hoài Kỳ cũng hết cách với Du Tiệm Linh, đành khuyên bảo với vẻ mặt đau khổ: "A Linh, đệ vẫn phải học hành cho tử tế, có những chuyện... tỷ phu khó mà giúp được..."

"Khó cho huynh quá." Du Tiệm Linh an ủi: "Nhưng huynh cũng đừng lo, dù Kỷ ca có tới làm ầm lên ở chỗ huynh thì huynh ấy cũng không dễ chịu đâu, mấy ngày nay ca ca ta cực kỳ khó chịu với huynh ấy luôn."

"Ta bên này... cũng thế."

Du Tiệm Linh biết mình gây họa to rồi, bèn nhanh chóng chuồn mất.

Đến ngày nghỉ, sau khi suy nghĩ kỹ, cậu đã tìm đến Minh Tri Ngôn, lén lút ghé vào phủ của hắn.

Thấy cậu, Minh Tri Ngôn hỏi: "Sao lại đến chỗ ta?"

"Đừng nhắc nữa, đệ bị ăn đòn, người trong nhà bảo phải học hành chăm chỉ, lần thi tháng sau phải được ít nhất một điểm, nên đệ đến đây nhờ huynh dạy."

"Sao không nhờ ca ca đệ dạy?"

"Huynh ấy không được, lúc dạy học dữ lắm, nghe nói đã từng mắng Lục nhị ca khóc đấy."

Minh Tri Ngôn vốn rất tốt với Du Tiệm Linh, mời cậu vào nhà, còn chuẩn bị bữa tối cho cậu.

Sau đó Minh Tri Ngôn xem sách của Du Tiệm Linh, thật sự nghiêm túc dạy cậu cả buổi tối, lúc về còn đánh dấu những phần quan trọng cần học kỹ.

Du Tiệm Linh thông minh, lần thi tháng sau quả thật đạt được một điểm.

Cuối cùng sóng gió cũng lắng xuống.

"Khi đó, ta thực sự không biết ngươi nghĩ gì, mới nghĩ đến chuyện hỏi Thi Hoài Kỳ xem có thể giúp ngươi nguôi giận không." Kỷ Nghiễn Bạch với vẻ mặt đầy khổ sở, giải thích với Du Tiệm Ly.

"Như thế là ngươi có thể nói ta nhỏ trước mặt người khác sao?!" Du Tiệm Ly tức giận hỏi.

Thà chết còn hơn chịu nhục, Kỷ Nghiễn Bạch còn chưa làm hắn bẽ mặt đủ sao? Hắn bị em rể nghĩ là nhỏ! Mà hắn lại chẳng thể chứng minh với em rể rằng mình hoàn toàn bình thường, chỉ là do Kỷ Nghiễn Bạch lớn quá mà thôi.

"Quả thực là do ta sai, từ đó về sau ta không bao giờ làm vậy nữa. Khi ấy ta chẳng hiểu gì, cũng hơi hoảng."

"Không muốn nói chuyện với ngươi nữa."

"Ngươi lại chiến tranh lạnh với ta sao?"

"Không phải chiến tranh lạnh, chỉ là mặc kệ ngươi luôn đấy."

Nói xong, Du Tiệm Ly dứt khoát dùng khinh công rời đi. Công phu năm xưa truyền dạy cho hắn cuối cùng lại phải sử dụng để tránh khỏi chính chủ nhân. Kỷ Nghiễn Bạch không đuổi theo, chỉ cảm thấy hơi bức bối.

Khi về phủ, hắn gặp hai vị thiếu phu nhân. Nhìn thấy sắc mặt của Kỷ Nghiễn Bạch, các nàng cười hỏi: "Lại cãi nhau với A Ly sao?"

"Ừ."

"Kiên nhẫn dỗ dành là được thôi, sống chung lâu ngày làm gì có ai không cãi nhau, A Ly là người biết lý lẽ mà."

"Ừ." Kỷ Nghiễn Bạch thất thần quay lại tiểu viện của mình.

Về đến phòng nằm được một lúc, hắn mới nhận ra.

Hai chị dâu đã nhận ra mối quan hệ giữa hắn và Du Tiệm Ly rồi sao?! Hắn cảm thấy những lời các nàng nói có ẩn ý.

***

Thi Hoài Kỳ cuối cùng cũng được phép vào phòng, ngồi bên mép giường, cẩn thận hỏi: "Thật sự không cần giám sát A Linh học hành sao?"

Du Tri Uẩn trả lời từ tốn: "Khi chàng gặp ca ca ta, nghe chuyện của A Linh, ca ca có tỏ ra lo lắng không?"

"Không."

"Ta nghĩ ta và ca ca đều có cùng suy nghĩ, chúng ta cố gắng đến vậy chỉ để cha và A Linh được hưởng phúc. Chỉ cần A Linh không làm chuyện gì trái đạo đức, chúng ta cũng không đòi hỏi quá nhiều ở nó."

Nghe xong, Thi Hoài Kỳ cảm thấy rất xúc động, rồi hỏi: "Thế tại sao nàng vẫn thường xuyên đánh nó như vậy?"

"À..." Du Tri Uẩn hờ hững đáp: "Nếu mặc kệ nó thì nó sẽ trở nên bướng bỉnh, nhiều khi ta chỉ thấy buồn chán, muốn dạy dỗ nó một chút thôi."

Em trai sinh ra là để giải trí mà.

Du Tri Uẩn có sự phân biệt rất rõ ràng giữa anh trai và em trai. Thi Hoài Kỳ nghe xong cũng chẳng dám nói gì thêm, sợ sau này mình cũng sẽ bị đối xử như Du Tiệm Linh.

Hắn lại hỏi: "Vậy lần này còn yêu cầu nó đạt một điểm không?"

"Ta chỉ sợ nó ngốc quá, thử xem có kiếm được điểm nào không thôi."

Thi Hoài Kỳ: "..."

Ở nhà họ Du, không đạt được điểm sẽ bị coi là ngốc. Nghe chuyện này, chắc nhiều học trò ở Quốc Tử Giám sẽ thấy buồn lòng lắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.