Chương trước
Chương sau
Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám

Tác giả: Mặc Tây Kha

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 111: Phân tranh

Du Tiệm Ly ở chiến trường phương Bắc, quân đội tấn công, di chuyển doanh trại, hắn cũng phải di chuyển theo.

Vì vậy, nơi ở của hắn cũng không ổn định, có khi ở nhà, có khi phải ở lều trại một thời gian, sau đó tìm cơ hội quay về.

Chiến sự nguy hiểm nhưng công việc của hắn không chạm đến quá nhiều tình huống nguy hiểm.

Có lúc, hắn sẽ cùng quân sư nghiên cứu chiến lược, tốc độ học tập của hắn khiến Lữ Quân Kỳ vô cùng kinh ngạc.

Lữ Quân Kỳ thường thở dài: "Đôi khi không thể không thừa nhận rằng giữa người với người có sự khác biệt rất lớn."

Du Tiệm Ly bình tĩnh an ủi hắn: "Ngươi cần gì phải bận tâm những điều này? Ngươi có niềm đam mê với những thứ này, lại có tinh thần học hỏi. Sư phụ đã chọn ngươi, nghĩa là ngươi thực sự có năng lực trong lĩnh vực này. Tính cách chịu khó, không ngại khó khăn của ngươi cũng rất phù hợp với chiến trường, vì vậy đừng bận tâm đến những chi tiết nhỏ."

Không phải Du Tiệm Ly cố ý vượt qua Lữ Quân Kỳ, mà là quân sư quá bận, thậm chí không có thời gian để dạy riêng cho họ.

Vì vậy, họ chỉ có thể tranh thủ học tập trong thời gian ngắn ngủi.

Khi thấy Lữ Quân Kỳ không theo kịp hoặc chưa hiểu rõ, Du Tiệm Ly sẽ dạy riêng cho hắn, không hề giữ lại gì.

Lữ Quân Kỳ nhiều lần cảm thán: "May mà có ngươi làm sư đệ, nếu không ta thật sợ phụ lòng mong đợi của mọi người."

"Thân thể ta không tốt, trong tình huống khắc nghiệt, e rằng đều cần ngươi xông lên trước, sau này người vất vả hơn sẽ là ngươi."

Lữ Quân Kỳ hoàn toàn không bận tâm, ngược lại càng thêm phấn chấn: "Không sao, đó là việc nên làm!"

Sau đó, hắn càng chăm sóc Du Tiệm Ly nhiều hơn.

Quốc công gia và Kỷ Nghiễn Bạch dẫn quân cực kỳ dũng mãnh, quân Kỷ gia binh mạnh tướng giỏi, tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, có thể nói là chiến thắng không ai địch nổi.

Quốc công gia có ý để Kỷ Nghiễn Bạch lập nhiều công lao, Kỷ Nghiễn Bạch còn chưa đến hai mươi tuổi nhưng công lao quân sự đã rực rỡ như sao sáng, thật sự đáng ngưỡng mộ.

Những tài năng như thế này, không chỉ giữ vững lãnh thổ mà còn chỉ huy xuất sắc, khi khải hoàn về chắc chắn sẽ lại làm nên chuyện lớn.

Nhưng nghe tin tức từ kinh thành, Du Tiệm Ly lại có hơi lo lắng.

Năm họ rời khỏi kinh thành, là năm thứ ba, Minh Tri Ngôn thăng chức lên chính tứ phẩm Tả Thông Chính.

Những người có quan hệ tốt với hắn cũng lần lượt thăng quan, Thi Hoài Kỳ có gia thế nâng đỡ, lại được Hoàng thượng ưu ái, hiện đã trở thành Đại Lý Tự Hữu Thiếu Khanh, quan chức chính tứ phẩm.

Hà Sở thì vào Hình Bộ, làm Chủ sự nhưng lại bị phân đến địa phương khác, cách xa tranh chấp trong kinh thành.

Lục Hoài Thanh thì không ngạc nhiên khi vào Hộ Bộ, hiện là viên ngoại lang tòng ngũ phẩm, có lẽ hắn muốn thăng tiến từng bước vững chắc, không muốn quá nổi bật.

Những người này đều được coi là những tài năng trẻ, sau này chắc chắn sẽ không tầm thường.

Điều khiến Du Tiệm Ly ngạc nhiên nhất là Lục Hoài Cảnh lại vào An Tuyên Bố Chánh Sứ Ty, không biết Lục gia đã phải cố gắng ra sao.

Ban đầu, có lẽ chỉ muốn cho Lục Hoài Cảnh một công việc nên đã sắp xếp cho hắn làm đô sự tòng thất phẩm.

Lục Hoài Cảnh làm việc rất thành thạo, dù sao hắn cũng được nhà họ Lục gia đào tạo, sau này lại được Du Tiệm Ly dạy bảo, việc lớn việc nhỏ đều có thể xử lý.

Về sau, khả năng giao tiếp của hắn lại rất tốt, kết bạn với nhiều người, tuy chức quan không cao nhưng lại có nhân duyên tốt, quen biết với người ở các bộ phận khác nhau.

Lâm Thính cũng thực sự trở nên thật thà hơn, hiện làm Thị giảng, không tranh giành, thực sự không còn liên lạc với người của Tam Hoàng tử.

Thỉnh thoảng khi gửi thuốc cho Du Tiệm Ly, hắn cũng kèm theo vài lá thư nhưng nội dung không nhiều.

Hiếm hoi lắm hắn mới đề cập đến chuyện quan trọng, là báo rằng Minh Tri Ngôn đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc đó Du Tiệm Ly mới nhận ra rằng, Minh Tri Ngôn đã gặp nguy hiểm mà hắn không hề hay biết.

Cũng trong năm đó, Thái tử và Tam Hoàng tử hoàn toàn xé rào đối đầu nhau.v

Minh Tri Ngôn, vì là nhân vật chính tham gia vào cuộc cải cách, đã trở thành cái gai trong mắt các gia tộc lớn. Hắn bị tập kích vào ban đêm, suýt mất mạng, may mà Thi Hoài Kỳ kịp thời đến cứu mạng hắn.

Lâm Thính liên tục chữa trị suốt ba ngày, Minh Tri Ngôn mới thoát khỏi nguy hiểm.

Người của Tam Hoàng tử làm tổn thương người của Thái tử, Thái tử còn chưa kịp truy cứu, thì người của Tam Hoàng tử không biết bằng cách nào đã thu thập được rất nhiều bằng chứng tội lỗi của Thái tử, liệt kê ra tận ba mươi sáu tội danh.

Từng tội danh, từng vụ việc, đều khiến Hoàng thượng phẫn nộ vô cùng.

Thái tử hoảng sợ, quỳ trước điện biện bạch cho mình nhưng vì lời nói trước sau bất nhất, lộ ra nhiều sơ hở khiến Hoàng thượng đuổi ra khỏi điện rồi một lần nữa bị nhốt kín trong Đông Cung.

Lần này, ngay cả Hoàng hậu đích thân cầu xin cũng không có tác dụng.

Người của Thái tử gặp đòn chí mạng, ai nấy đều rơi vào cảnh khó khăn. Lục Hoài Thanh, vốn có triển vọng thăng tiến, cũng vì liên lụy quá nhiều mà bị tống vào ngục.

Thi Hoài Kỳ có ý định cứu Lục Hoài Thanh, dù sao hắn cũng là em rể của mình nhưng lại không có cách nào ra tay, nếu không chính hắn cũng sẽ bị liên lụy.

Lần này, Thái tử chắc chắn sẽ phải trải qua một cú sốc lớn.

Du Tiệm Ly nhận được tin tức khi sự việc đã xảy ra được bảy ngày, tờ giấy của Lâm Thính cùng thư từ kinh thành đến cùng lúc.

Sau khi nghe tin, hắn mãi không thể bình tĩnh được...

Hắn biết rằng những bằng chứng tội lỗi của Thái tử đều do phía Thất Hoàng tử thu thập, đây cũng là lý do  Phi Uyển được sắp đặt bên cạnh Thái tử, cuối cùng họ đã dùng cách khéo léo để chuyển tất cả sang cho Tam Hoàng tử.

Tam Hoàng tử đã ghét cay ghét đắng cuộc cải cách từ lâu nên vừa dâng tấu, hắn bèn phái người trừng phạt Minh Tri Ngôn.

Họ dự đoán rằng Tam Hoàng tử sẽ dâng tấu luôn về Minh Tri Ngôn nhưng Tam Hoàng tử lại quyết liệt muốn giết người diệt khẩu, điều này đã khiến Minh Tri Ngôn và Thất Hoàng tử trở tay không kịp.

Du Tiệm Ly cầm thư, lên xe ngựa đến tiền doanh.

Quân sư đang xem sa bàn, nhìn thấy sắc mặt hắn bèn đoán có chuyện xảy ra, lập tức hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Du Tiệm Ly không giấu giếm, đưa thư cho quân sư xem.

Quân sư đọc thư rồi lấy tấu chương tố cáo Thái tử ra đọc, biểu cảm bình tĩnh, không lộ ra chút gì bất thường.

Sau đó, ông ra lệnh cho lính hầu, lính hầu lập tức đi báo cáo.

Không lâu sau, Quốc công gia và Kỷ Nghiễn Bạch bước vào đại doanh, lớn tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Du Tiệm Ly là đệ tử của quân sư, cũng biết rằng người nhà họ Kỷ không thích đọc chữ, bèn tóm tắt nội dung bức thư.

Sau đó, hắn lấy ra bản sao của tấu chương, định đọc những tội danh nhưng Quốc công gia đã đưa tay lấy đi: "Những chuyện đáng xấu hổ thế này không cần đọc, để ta xem."

Trong quân đội có không ít người thính tai, e rằng Quốc công gia cũng không muốn chuyện xấu trong nhà bị truyền ra ngoài.

Ông đọc một lúc, càng đọc lông ngươi càng nhíu chặt, ngẩng đầu nhìn quân sư: "Điều này có thật không?"

Quân sư đáp: "Nếu là giả, với khả năng của người bên cạnh Thái tử, e rằng trong ba ngày đã có thể làm rõ. Tin tức đã truyền đến đây mà không bị chặn lại, có lẽ là thật rồi."

Quốc công gia cầm thư đọc thêm một lúc, cuối cùng đập mạnh tay lên bàn, đặt thư xuống, thở dài: "Hầy!"

Bao nhiêu lời muốn nói vào lúc này đều trở nên vô ích, ngoài tiếng thở dài, Quốc công gia cũng không biết phải nói gì thêm.

Quốc công gia đã cao tuổi, Hoàng hậu nương nương là con gái đầu lòng của ông, từ nhỏ đã được ông cưng chiều, thật sự nuông chiều quá mức.

Kỷ Nghiễn Bạch có thể coi là con trai muộn màng của ông, đây cũng là lý do tại sao Kỷ Nghiễn Bạch và Thái tử có tuổi tác gần nhau.

Ông đã chiến đấu trên chiến trường nhiều năm, tích lũy được nhiều công trạng nhưng giờ đây tất cả dường như đã tan thành mây khói.

Rõ ràng ông nghĩ rằng lần này sau khi chiếm được Mạc Nam, Kỷ Nghiễn Bạch có thể thuận lợi thừa kế tước vị. Quốc công gia cũng đã có phần không còn sức lực, muốn về kinh thành dưỡng già, giao toàn bộ quân đội của nhà họ Kỷ lại cho Kỷ Nghiễn Bạch.

Họ đã cố gắng hết sức để không gây thêm rắc rối cho Hoàng hậu nương nương và Thái tử.

Nhưng họ thì sao?

Điều này lại khiến những cố gắng cẩn trọng suốt bao năm qua của họ trở nên thật nực cười.

Nhưng bây giờ...

Chuyện của hoàng hậu nương nương và Thái tử, họ không thể khoanh tay đứng nhìn.

Quân sư cũng hiểu ý của Quốc công gia, nói: "Gửi chiến báo khải hoàn về kinh."

Du Tiệm Ly gật đầu, lập tức đi làm.

Họ gửi chiến báo khải hoàn về, Hoàng thượng cân nhắc công lao của nhà họ Kỷ, tuy sẽ phạt Thái tử nhưng có thể giữ được vị trí của Thái tử.

Hoàng thượng không thể làm nản lòng những binh sĩ ở biên cương.

*

Lần này, Lâm Thính không dùng nhà họ Lục làm bàn đạp nhưng nhà họ Lục vẫn gặp phải vấn đề lớn.

Thái tử lần này đã hy sinh nhà họ Lục, đẩy nhiều tội lỗi lên Lục Hoài Thanh.

Lục Hoài Thanh bị giam giữ trong ngục, khi nghe được chuyện này chỉ cười khẽ, dường như ngay khi vào ngục hắn đã đoán được rằng lần này sẽ đến lượt mình.

Hắn luôn biết Thái tử là người như vậy nhưng vẫn không ngần ngại lựa chọn theo Thái tử, tham gia vào nhiều việc mà Thái tử làm.

Hắn nghĩ rằng Thái tử sẽ vì lòng trung thành của hắn mà sau này sẽ chăm sóc cho hắn, dù sao vị trí của Thái tử cũng khó bị lung lay, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để tranh thủ cho tương lai của mình.

Nhưng hắn đã sai, lần này vấn đề quá lớn, Thái tử chỉ có thể dựa vào phủ Quốc công để giữ lại vị trí nhưng tội lỗi vẫn phải bị trừng phạt.

Lần này, cơn giận của Hoàng thượng không kém gì lần biến cố tại Trung Thư tỉnh trước đây.

Nhà họ Lục bị giáng chức, Lục đại nhân từ chính nhị phẩm quan, bị giáng xuống thành chính ngũ phẩm Hộ Bộ lang trung, phải đi nhậm chức ở Ba Thục.

Lục Hoài Thanh vẫn còn bị giam trong ngục, chưa quyết định được sẽ xử lý thế nào nhưng Lục đại nhân đã phải lên đường đến Ba Thục ngay, rời khỏi kinh thành.

Lục Hoài Cảnh không bị ảnh hưởng, vì hắn luôn mang bộ dạng ăn chơi, ít khi tham gia vào các quyết định của gia đình, lại trở thành người duy nhất trong sạch, có thể ở lại kinh thành.

Nhưng trong tình hình hiện tại, Lục Hoài Cảnh một mình ở kinh thành cảm thấy bơ vơ vô cùng, hắn không dám tin ai, chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh và tiếp tục làm việc chăm chỉ.

Hắn chuyển đến sống trong biệt viện thuộc của hồi môn của mẹ mình, rời khỏi Lục phủ.

Dinh thự trước đây không còn thuộc về nhà họ Lục nữa.

Giờ hắn sống một mình, số lượng tỳ nữ trong nhà đã giảm đi nhiều khiến hắn cảm thấy cô độc hơn bao giờ hết, suốt ngày tinh thần mệt mỏi.

Ngồi trong căn phòng trên chiếc ghế xích đu, hắn khoác lên mình một chiếc chăn mỏng, đôi mắt vô hồn nhìn lên xà nhà, chẳng biết đang suy nghĩ gì.

Lúc này, từ ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, Lục Hoài Cảnh cau mày, quát: "Ta đã nói không được làm phiền ta rồi cơ mà!"

Kiền Bảo đã trở về bên cạnh hắn từ lâu, mấy năm nay chăm sóc rất chu đáo, sao hôm nay lại vô phép thế này?

Chẳng lẽ gia đình hắn suy tàn, Kiền Bảo cũng muốn thay lòng đổi dạ sao?

Đó cũng là lẽ thường tình thôi...

Chỉ có hắn vẫn giữ thói quen như một đại công tử trước đây.

"Ta chẳng lẽ không được đến sao?" Du Tiệm Ly gỡ áo choàng xuống, phủi nhẹ những giọt mưa trên tay áo, khẽ hỏi.

Lục Hoài Cảnh lúc đầu không nhận ra giọng nói của hắn, dù sao cũng đã ba năm không gặp.

Khi nhận ra, Lục Hoài Cảnh mau chóng đứng dậy, thấy Du Tiệm Ly bước vào phòng, dùng ánh mắt bình thản nhìn mình.

"Ngươi về từ khi nào vậy?!" Lục Hoài Cảnh kinh ngạc nói, nhanh chân bước đến trước mặt Du Tiệm Ly.

"Ta nghĩ ngươi chắc sẽ hoảng loạn nên xin phép Quốc công gia, phi ngựa suốt đêm về đây. Vừa đến kinh thành, ta đã đến gặp ngươi ngay."

Lục Hoài Cảnh thoáng chốc cay cay mũi, cố kìm nén nước mắt nói: "Ngươi cũng có lương tâm đấy nhưng lần này ngươi về không nhanh như lúc cứu Minh Tri Ngôn!"

"Cũng không trách ta được, lần trước ta ở vùng gần kinh thành xây dựng trại tị nạn, khoảng cách ngắn hơn. Giờ quân đội đã tiến xa hơn nhiều nên mất thêm một ngày đường mới về được."

"Ngươi đã gặp Minh Tri Ngôn chưa?" Lục Hoài Cảnh không thực sự trách cứ, lại hỏi câu này.

"Chưa, ta về còn nhanh hơn công văn, hiện tại ta vẫn không thể vào kinh, ngươi phải giấu ta kỹ vào."

"Ồ!" Lục Hoài Cảnh chợt nhớ ra, bèn đóng cửa phòng lại rồi hỏi: "Ngươi đã ăn gì chưa?"

"Thật sự chưa ăn, ta có hơi đói."

"Để ta bảo người chuẩn bị."

"Kiền Bảo chắc chắn sẽ lo liệu, hắn làm việc luôn rất chu đáo."

Lục Hoài Cảnh nói rồi, quay lại phòng ngồi xuống, thở dài: "Giờ ta sợ không thể lo liệu cho ngươi như trước đây được nữa."

Nhà họ Lục bị giáng chức, Lục Hoài Cảnh cũng không thể sống như một công tử giàu có như trước.

Du Tiệm Ly tất nhiên không để tâm, đặt một túi bạc vụn trước mặt Lục Hoài Cảnh: "Này, đây là ta trả lại ngươi."

Sau đó, hắn lại lấy thêm một túi nữa đưa cho Lục Hoài Cảnh: "Đây là phần thưởng trong ba năm qua của ta, ngươi cầm lấy. Từ phú quý xuống nghèo khó không dễ dàng gì, ngươi chưa quen thì từ từ thích nghi, đừng sợ."

Lục Hoài Cảnh cuối cùng không kìm được, nước mắt lăn dài.

Những ngày qua hắn đã rất mạnh mẽ nhưng trước mặt Du Tiệm Ly, hắn không thể nén nổi: "Ta phải làm sao đây? Trong nhà chỉ còn mình ta ở kinh thành..."

"Đừng cố gắng ở điều đình, đừng có quá nhiều hành động cố gắng cứu vãn. Từ vụ Trung Thư tỉnh lần trước, ngươi có thể hiểu được tính khí của Hoàng thượng, ít nhất trong một hai năm tới không được nhắc lại chuyện này. Thời gian tới, ngươi phải cố gắng hạ thấp sự hiện diện của mình, để Hoàng thượng không nhớ ra còn có ngươi."

"Lâm Thính cũng nói như vậy."

"Ngươi vẫn còn ở kinh thành, chỉ cần ngươi còn ở đây, nhà họ Lục vẫn còn hy vọng."

"Nhưng ta hoàn toàn không lanh lợi như ca ca!"

"Chính vì hắn ngươi quá thông minh nên thông minh quá lại hại chính nhà họ Lục các ngươi. Ngươi như thế này có khi lại cho nhà họ Lục một chút hy vọng."

"..." Lục Hoài Cảnh không thể phản bác.

"Nhìn ta mà xem, cũng từng bị liên lụy trong vụ Trung Thư tỉnh, hai năm sau không phải ta đã có tình cảnh như bây giờ sao? Ta sẽ ở lại kinh thành nửa tháng, sau khi ta rời đi, ngươi hãy sống ổn định một chút, có chuyện gì thì hỏi Minh Tri Ngôn, nếu bên hắn không tiện giúp ngươi, thì tìm Lâm Thính, chờ ta về."

"Ngươi còn bao lâu nữa mới về?"

"Người Hung Nô rất biết kéo dài, luôn chơi trò đánh lâu dài nhưng theo tính toán của ta, trong vòng hai năm tới họ chắc chắn sẽ đầu hàng, họ không thể kéo dài lâu hơn nữa. Khi ta trở về kinh thành, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi, dù không thể khôi phục lại như trước, cũng cố gắng để ngươi và gia đình đoàn tụ ở kinh thành."

"Được."

*

Cùng lúc đó.

Lục phu nhân, người luôn để ý đến tình hình của Lục Hoài Cảnh, cũng đã nhận được tin tức về hắn sau ba ngày.

"Du Tiệm Ly phi ngựa về kinh, đã gặp mặt tiểu công tử. Sau đó, tiểu công tử nói rằng do lo lắng và hối hận quá độ mà nằm liệt giường, từ đó không ra khỏi cửa nữa."

Lục phu nhân chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày bà sẽ phải đối mặt với hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy.

Người mà trước đây bà khinh thường, lại là người hiếm hoi sẵn sàng giúp đỡ khi gia đình họ gặp khó khăn.

Bà luôn nghĩ Lục Hoài Cảnh là kẻ không học hành, không tài cán nhưng giờ đây, Lục Hoài Cảnh lại trở thành niềm hy vọng duy nhất của gia đình.

"Chắc hẳn hắn đã khuyên bảo được Cảnh Nhi rồi... Thế thì tốt, ta cũng an tâm hơn nhiều..." Bà lẩm bẩm tự nói, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.