Chương trước
Chương sau
Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám

Tác giả: Mặc Tây Kha

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 105: Kinh Thư

Du Tiệm Ly và Kỷ Nghiễn Bạch từ khi bắt đầu ở bên nhau đã lường trước việc có thể sẽ bị người khác phát hiện ra mối quan hệ của họ.

Nhưng họ tuyệt đối không ngờ rằng người đầu tiên thật sự phát hiện ra mối quan hệ của họ lại là Lục Hoài Cảnh!

Hôm nay Lục Hoài Cảnh rõ ràng là rất vui, trở về phòng rồi mau chóng thay bộ áo quần đẹp nhất của mình.

Lúc này, chàng trai tuấn tú với bộ trang phục hoa lệ lại nhíu mày nhìn họ.

Du Tiệm Ly sau khi chao đảo một bước, bèn vội đi về phía Lục Hoài Cảnh, nói: "Ngươi nghe ta giải thích."

"Du Tiệm Ly!" Lục Hoài Cảnh lúc này đầy tủi thân, giống như vừa thấy phu quân của mình ngoại tình với tình địch, giận dữ hét lên một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Du Tiệm Ly chỉ có thể đuổi theo sau nhưng tiếc là Lục Hoài Cảnh còn khó bắt hơn cả lợn trong dịp Tết.

Kỷ Nghiễn Bạch bước ra khỏi phòng và đứng trong sân nhìn hai người họ, không biết có nên ra tay hay không, vì nếu muốn bắt Lục Hoài Cảnh thì quá dễ dàng, còn muốn bịt miệng thì cũng có thể làm một cách kín kẽ.

"Ta và Kỷ Nghiễn Bạch ở bên nhau không nói cho ngươi biết, giấu diếm ngươi, thực sự là lỗi của ta." Du Tiệm Ly xin lỗi Lục Hoài Cảnh.

Lục Hoài Cảnh vẫn đi nhanh, đi một đoạn rồi đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Du Tiệm Ly hỏi: "Hai người ở bên nhau? Nghĩa là sao?"

"Chúng ta... thích nhau, cho nên..."

Lục Hoài Cảnh cố gắng hiểu: "Giống như trong mấy câu chuyện đoạn tụ đó sao?"

"Ừ."

Lục Hoài Cảnh suy nghĩ một lúc rồi khoanh tay nhìn Du Tiệm Ly, sau đó ánh mắt không thiện cảm nhìn về phía Kỷ Nghiễn Bạch đứng xa xa.

Sau đó hắn hỏi: "Trước đây không phải ngươi thích ta sao?"

"Hả?" Du Tiệm Ly cũng không biết chuyện này.

"Ta đã từng rất bối rối, không biết làm sao để ngươi từ bỏ ý nghĩ đó, kết quả là ngươi lại thích con gấu đen lớn đó?"

"Khoan đã, ta đâu có thích ngươi, ta chỉ coi ngươi là bạn thôi."

"Thế ngươi từ chối điều trị của Lâm Thính vì ta là sao?"

Du Tiệm Ly chỉ có thể thành thật trả lời: "Ta chỉ không thích thái độ của Lâm Thính, dùng việc giúp ta điều trị để ép buộc ta giúp hắn tiếp cận ngươi, hắn không phải người tốt, làm sao ta có thể đồng ý được?"

"Nhưng ngươi cũng không thể không màng đến mạng sống của mình."

"Có nhiều đại phu không cứu được, có lẽ số mệnh của ta là như vậy, không cần phải vì cầu hắn mà bán đứng ngươi."

Lục Hoài Cảnh cũng không biết mình có nên cảm động hay không, vì hắn nhận ra được sự quan tâm của Du Tiệm Ly dành cho mình.

Nhưng nghĩ đến việc mình đã từng nói với Kỷ Nghiễn Bạch rằng Du Tiệm Ly thích mình, hắn lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Ai mà ngờ được ánh mắt của Du Tiệm Ly lại tệ đến vậy?

Vì thế hắn lại hỏi: "Vậy nên ngươi và Kỷ Nghiễn Bạch là yêu nhau, chứ không phải là ngươi thích hắn hơn nên hôn hắn chứ không phải ta?"

"Chúng ta là bạn, sao ta có thể hôn ngươi được? Như thế là mạo phạm."

"Ồ..." Lục Hoài Cảnh dường như không còn giận nữa: "Ta còn nghĩ ngươi và Kỷ Nghiễn Bạch thân hơn nên mới hôn hắn mà không hôn ta, ngươi thiên vị con gấu đen lớn."

"..." Theo lý thuyết của Lục Hoài Cảnh, dường như chỉ cần nói rằng hôn hắn là vì mối quan hệ tốt, hắn cũng chẳng quan tâm sao?

Cái tên ngốc này phải dẫn dắt thế nào đây?

Lục Hoài Cảnh lúc này đã hết giận nhưng vẫn trách móc: "Nhưng ngươi có bí mật mà không nói cho ta!"

"Chúng ta đâu có nói với ai."

"Ta có phải bạn tốt nhất của ngươi không?!"

Du Tiệm Ly nhấn mạnh lần nữa: "Cả Tri Ngôn cũng không biết."

"Ồ." Lục Hoài Cảnh nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Thế còn được."

Tên ngốc này dễ dỗ dành thật.

Du Tiệm Ly thấy thái độ của Lục Hoài Cảnh đã dịu đi, bèn bổ sung: "Cũng may là người phát hiện ra là ngươi, nếu là người khác, ta cũng không biết phải làm sao."

Lục Hoài Cảnh quả nhiên bị kích thích, hỏi: "Ý ngươi là sao?"

"Vì ngươi là bạn tốt nhất của ta, ngươi chắc chắn sẽ giúp ta giữ bí mật, không nói với ai khác, còn giúp chúng ta che giấu. Nếu là người khác, chuyện này nhất định sẽ ầm ĩ lên, có khi sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của ta và danh dự của Quốc Công phủ."

"Nghiêm trọng vậy sao?!" Lục Hoài Cảnh ngạc nhiên, lập tức đập tay lên ngực nói: "Ta nhất định sẽ giúp các ngươi che giấu."

"Ngươi thật tốt, được quen biết ngươi, thật sự là điều tốt nhất đến với ta từ khi vào Quốc Tử Giám." Du Tiệm Ly cảm thán.

"Đúng vậy, thỉnh thoảng ta cũng thấy thú vị, lúc đầu ta rõ ràng là muốn gây sự, mà cuối cùng lại thành bạn, chính ta cũng không ngờ. Đây có lẽ là định mệnh từ trước."

"Ừ, đúng vậy."

Lục Hoài Cảnh bỗng cảm thấy trách nhiệm của mình lại nặng thêm một chút, hắn phải gánh vác quá nhiều điều.

Hắn thở dài, cảm thán: "Hiện giờ, ta cũng đã biết được bí mật mà Minh Tri Ngôn không biết, mối quan hệ giữa chúng ta đã lên một cấp nữa. Nhưng yên tâm, ta sẽ không khoe khoang với Minh Tri Ngôn, ta sẽ giữ bí mật chuyện này."

"Được."

Mặc dù Du Tiệm Ly cảm thấy, với mạng lưới tin tức mạnh mẽ của Minh Tri Ngôn và Thất Hoàng Tử, cộng thêm sự hiểu biết của họ về hắn, chắc chắn họ đã đoán ra mối quan hệ của hắn và Kỷ Nghiễn Bạch rồi.

Tuy nhiên, không có bằng chứng cụ thể, hắn cứ coi như Minh Tri Ngôn không biết vậy.

Khi đã làm yên lòng Lục Hoài Cảnh, Kỷ Nghiễn Bạch cuối cùng cũng đi tới bên Du Tiệm Ly.

Lục Hoài Cảnh lập tức như một người trưởng bối cay nghiệt, chỉ trích Kỷ Nghiễn Bạch: "Một đóa hoa kiều diễm như vậy, sao lại bị con gấu đen chọc phá chứ?"

Lục Hoài Cảnh nói rồi lại tiếp tục phê phán: "Ta thà rằng Du Tiệm Ly là vì tương lai mà lựa chọn khuất phục trước ngươi nhưng đáng tiếc Du Tiệm Ly không phải loại người như vậy, cảm giác này càng thêm xúi quẩy."

Kỷ Nghiễn Bạch rốt cuộc không nhịn được nữa, thấp giọng hỏi: "Ngươi nhất định phải miệng lưỡi khắc nghiệt như vậy sao?"

"Ừ, hôm nay không đủ thỏa mãn, phải dạy ngươi làm người."

Du Tiệm Ly lúc này chỉ có thể đứng ra hòa giải: "Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa, mọi người đều là bạn bè mà."

Lục Hoài Cảnh đột nhiên nhắc đến điều khác: "Nghe nói khi trẻ tuổi, Sơn trưởng cũng rất đẹp trai, cũng thích làm người hòa giải như ngươi, ngươi và sơn trưởng có hơi giống nhau."

"Đúng là vinh dự của ta."

Khi họ đi về phía góc tường, Lục Hoài Cảnh hiếm khi cảm thấy không thoải mái.

Hai người đó bỗng dưng thành đôi, còn hắn đi theo thế này mãi là sao?

Vì vậy Lục Hoài Cảnh hỏi: "Ta đi theo hai người, có phải không thích hợp lắm không?"

Du Tiệm Ly mau chóng phản đối: "Vừa mới nói rồi mà? Ngươi là người giúp chúng ta làm lớp ngụy trang mà."

"Cũng đúng, nếu không thì các ngươi sẽ dễ bị phát hiện hơn, vẫn cần ta giúp đỡ." Lục Hoài Cảnh lập tức cảm thấy trách nhiệm của mình khá nặng nề.

Khi đang đợi lén trèo tường, Lục Hoài Cảnh vừa trèo tường vừa nhìn Kỷ Nghiễn Bạch: "Sao hắn lại có thể thích ngươi nhỉ?"

Kỷ Nghiễn Bạch vốn định giúp Lục Hoài Cảnh trèo tường, cuối cùng chỉ đưa Du Tiệm Ly qua, không quan tâm đến Lục Hoài Cảnh.

Lục Hoài Cảnh tức giận không nhẹ nhưng vẫn tự trèo tường qua, đứng vững rồi nói: "Đi thôi, việc sắp xếp quán rượu vẫn phải do ta làm, các ngươi không thể thiếu ta."

Nói xong, hắn vung tay, dẫn họ đi ăn uống.

Sau này, hắn sẽ chăm sóc hai người này.

*

Trong Quốc Công Phủ.

"Thực sự đã đạt điểm rồi sao?" Quốc Công Phu Nhân nghe tin từ Đàm Hồi, lập tức vui mừng khôn xiết.

Những năm qua bà gần như đã từ bỏ hết hi vọng về chuyện này, không ngờ kỳ thi Quốc Tử Giám khó đến vậy mà Kỷ Nghiễn Bạch vẫn có thể đạt điểm, Du Tiệm Ly quả thực đã làm được.

Đàm Hồi cũng rất vui, có lẽ sẽ nhận được tiền thưởng.

"Thật sự rất tài giỏi." Đại thiếu phu nhân tính tình cởi mở, nghe xong lập tức cười to: "Quả đúng là tài tử có tài, có cách dạy cho Bạch Bạch."

"Đúng vậy, giờ Bạch Bạch đã biết chữ rồi, chữ viết cũng khá đẹp." Nhị thiếu phu nhân nói thêm.

"Vậy nên tặng gì để cảm ơn đây?" Quốc Công Phu Nhân hỏi.

Đại thiếu phu nhân cũng cảm thấy khó xử: "Ngày Tết đã tặng gần hết rồi..."

Nhị thiếu phu nhân tiếp tục nói: "Tặng một mảnh đất đi? Để gia đình họ tự xây nhà, họ giỏi chuyện này, ta nghe nói viện của họ cũng khá nhỏ."

Quốc Công Phu Nhân tiếp lời: "Ừ, của hồi môn của ta có một ngôi nhà cũ nhưng vì quá lâu năm, không thể cho thuê được nữa, đang định phá đi. Vị trí đó cũng tốt, có vẻ hợp lý."

Nhị thiếu phu nhân tiếp tục: "A Ly có một muội muội, cũng là người đáng thương, mất mẫu thân rồi, thỉnh thoảng chúng ta dẫn cô ấy đi dự tiệc, như vậy cũng tiện cho sau này nói chuyện với người khác."

Đại thiếu phu nhân tiếp lời: "Cha trở về sẽ vui mừng thế nào khi biết chuyện này đây?"

Nhị thiếu phu nhân nảy ra ý tưởng khác: "Không biết A Ly có sẵn lòng dạy con cái của chúng ta không, nếu được hắn chỉ bảo, sau này bọn trẻ vào Quốc Tử Giám cũng có thể theo kịp bài học."

Đại thiếu phu nhân lại có hơi do dự: "Đừng làm hắn mệt mỏi, sức khỏe hắn không tốt."

"Đúng vậy."

Quốc Công Phu Nhân hỏi: "Bạch Bạch hiện giờ đang làm gì? Hôm nay cứ nghỉ ngơi đi, đừng học nữa."

"Hiện giờ chắc là cùng với Du công tử và Lục tiểu công tử trốn học đi ăn mừng rồi." Đàm Hồi thành thật trả lời.

Lúc này, mọi người trong Quốc Công Phủ đều rất khoan dung với Kỷ Nghiễn Bạch: "Trốn học cũng không sao, một hai lần thì có gì."

"Đúng vậy."

Đàm Hồi gật đầu nói: "Cùng Du công tử trốn học."

Lần này, mọi người trong Quốc Công Phủ càng yên tâm hơn.

Đàm Hồi nhận được tiền thưởng, vui vẻ đến nỗi không thể ngừng cười.

Hậu viện của nhà họ Lục.

Lục phu nhân khi nhận được tin tức vẫn còn có hơi khó tin.

Bà kiểm tra lại nhiều lần, cuối cùng mới xác nhận: "Cảnh Nhi thực sự đạt được nửa điểm sao?"

"Đúng vậy, nghe nói là do Du lang trung dạy dỗ cho hắn, hàng ngày dạy đến tận khuya mới trở về phòng của mình. Tiểu công tử nhà chúng ta cũng đã cố gắng hết sức, thật sự là đáng tự hào, đã đạt được điểm số. Phải biết rằng, hai chi đường phía sau của Quốc Tử Học không có ai khác đạt được điểm số cả!"

Lục phu nhân ngồi trên ghế một lúc lâu mà vẫn chưa lấy lại được tinh thần rồi mắt bà đỏ lên, vội vàng lau khóe mắt.

Gần đây, mối quan hệ giữa bà và Lục Hoài Cảnh vẫn chưa cải thiện, Lục Hoài Cảnh đến giờ vẫn giận bà, hầu như không nói chuyện với bà nữa.

"Du lang trung là người thế nào? Ta... nếu ta mời hắn đến nhà làm khách, hắn có đồng ý không?" Lục phu nhân dò hỏi.

"Du lang trung là người cực kỳ tốt tính, rất hiếm khi thấy hắn tức giận với ai, là một người rất đỗi dịu dàng."

"Ta..." Lục phu nhân đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đưa tay chạm vào tóc mai của mình rồi đột ngột đứng dậy: "Ta sẽ đến chỗ của Quận chúa Thanh Từ."

Đi được nửa đường, bà đột nhiên dừng lại, nói: "Thiệp mời tiệc đính hôn của Thanh Nhi, cũng gửi một tấm cho Du lang trung, nhớ đề cập đến cả cha con họ và gia đình nữa."

"Vâng."

*

Kỳ thi tháng lần này của Quốc Tử Giám thực sự quá ấn tượng.

Bài kinh thư của Du Tiệm Ly hoàn toàn khác so với trước đây, bài viết xuất sắc đến mức khiến cho các giám khảo của Quốc Tử Giám.

Ngoài ra, bài kinh thư của Lâm Thính cũng vẫn xuất sắc như mọi khi.

Cả ba bài kinh thư, bao gồm của một nhân vật mới, đều được gửi đến Sùng Văn Quán.

Nhiều học sinh trong Sùng Văn Quán đang truyền tay nhau ba bài kinh thư này, trầm trồ khen ngợi.

"Không ngờ thật..." Hạ Sở cảm thán.

Không ngờ bản tấu của Du Tiệm Ly có thể làm rung động cơn giận của Hoàng thượng, bài kinh thư của Du Tiệm Ly thực sự không thua kém gì Minh Tri Ngôn.

Họ đã từng xem qua bài kinh thư của Lâm Thính nên không có gì ngạc nhiên.

Chỉ có bài còn lại khiến mọi người lặng đi.

"Cái tên này... chữ viết này..." Thi Hoài Kỳ cầm bài kinh thư nghiên cứu một lúc lâu rồi lại đặt xuống.

Hạ Sở cũng đồng ý: "Tên này lạ, chữ viết mềm mại như con gái viết vậy."

Lục Hoài Thanh cũng có cùng suy nghĩ: "Mặc dù quan điểm không sắc bén nhưng hành văn trôi chảy, thực sự có chút tài năng. Một nhân vật như vậy, chúng ta không thể không biết."

Thi Hoài Kỳ đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nói: "Ta nghe muội muội nói, kinh thư của tư thục cũng sẽ được gửi đến Quốc Tử Giám để xem xét và họ sẽ thống nhất tên gọi, mỗi người có một biệt danh riêng. Tên chung trước là 'Vu Tư Lê', nghĩa là từ tư thục mà ra."

Hạ Sở hỏi: "Người này tên là 'Vu Tư Lê', có phải muội muội của ngươi không?"

Thi Hoài Kỳ lắc đầu: "Đây không phải là chữ của muội muội ta."

Bên cạnh đó, Dương Đồng Tự bất ngờ hỏi: "Chẳng lẽ là của Quận chúa?"

Mọi người đồng loạt phủ nhận: "Quận chúa chính vì bài vở kém mà Hoàng thượng mới yêu cầu mở tư thục mà."

Lục Hoài Thanh đột nhiên nói: "Lê? Muội muội của Du Tiệm Ly có mối quan hệ rất tốt với hắn phải không?"

Mọi người đều giật mình.

Tiếp theo, họ đặt bài kinh thư của Du Tiệm Ly và 'Vu Tư Lê' cùng nhau rồi tất cả đều hít một hơi thật sâu.

Phong cách hành văn của hai người này thực sự có điểm tương đồng.

Thi Hoài Kỳ lúc này nói: "Muội muội ta dường như đã từng nhắc rằng muội muội của Du Tiệm Ly học rất giỏi, nói rằng khi còn ở quê, Du Tiệm Ly thường dạy cô ấy học, còn dạy cô ấy viết văn. Nếu là vậy, hai người có phong cách văn chương giống nhau cũng là điều dễ hiểu."

"Gia đình này... thật phi thường..." Hạ Sở cảm thán.

Lục Hoài Thanh đột nhiên nghĩ rằng, nếu Thái tử nhìn thấy ba bài kinh thư này, có thể sẽ quan tâm đến em gái của Du Tiệm Ly.

Dù sao, Thái tử phi hiện tại được chọn để ổn định vị trí của ngài, nhan sắc không được Thái tử yêu thích, mà Thái tử lại là người thích mỹ nhân.

Tuy nhiên, hắn mau chóng từ bỏ ý nghĩ này, vì gần đây Thái tử có mối quan hệ không bình thường với Phi Uyển, có lẽ sẽ không lập tức chú ý đến người khác.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.