Chương trước
Chương sau
Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám

Tác giả: Mặc Tây Kha

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 58: Phòng tắm

Lục Hoài Cảnh, một người bị Sùng Văn Quán lãng quên.

Người mà Sùng Văn Quán hiếm khi nhắc đến trong những lần bàn bạc chiến lược, đã lật ngược tình thế ngay khi hiệp hai vừa bắt đầu.

Lục Hoài Cảnh tuy kỹ thuật không xuất sắc nhưng thực sự yêu thích bóng ngựa, thường xuyên xem trận đấu, lại thích bình luận, có những nhận xét rất sắc sảo.

Khi đó, mọi người chỉ coi hắn là kẻ giỏi miệng lưỡi, luôn cho rằng người khác chuyền bóng không đúng, góc đánh bóng không chuẩn.

Suy nghĩ của mọi người là: Ngươi giỏi như vậy thì vào sân đi.

Lục Hoài Cảnh thực sự vào sân nhưng đến trận chung kết cuối cùng, mọi người vẫn không nghĩ hắn có gì đặc biệt.

Khi bóng thật sự được chuyền cho hắn, mọi người mới nhận ra rằng những bình luận trước đây của Lục Hoài Cảnh dường như cũng có lý, bởi mỗi lần chuyền bóng của hắn đều cực kỳ tinh tế, hắn thực sự có thể chuyền bóng cho người phù hợp nhất.

Hiệp hai chỉ mới diễn ra được mười lăm phút, mà nhờ vài đường chuyền đẹp mắt của Lục Hoài Cảnh, tỷ số đã được san bằng.

Ngay cả Lục Hoài Thanh ngồi trên lưng ngựa nhìn tình hình trên sân cũng có hơi ngạc nhiên, sau đó khẽ cười: "Tên nhóc này cũng có tài đấy."

Em trai của hắn dường như không phải chỉ có mỗi vẻ ngoài đẹp đẽ.

Lục Hoài Cảnh tự mình cũng cảm thấy mình rất giỏi, bèn khoe khoang ngay: "Các ngươi có thấy đường chuyền vừa rồi của ta không? Có phải rất đỉnh không?!"

Minh Tri Ngôn cưỡi ngựa đi qua, Lục Hoài Cảnh còn tưởng hắn sẽ lại trách mắng mình, ai ngờ Minh Tri Ngôn nhẹ nhàng nói một câu: "Quả thật không tệ."

Cằm của Lục Hoài Cảnh lập tức ngẩng cao.

*

Sự công nhận từ kẻ thù truyền kiếp chính là thành công lớn nhất.

Kỷ Nghiễn Bạch tiến lại gần và nói: "Đừng lơ là, điểm số chỉ vừa mới cân bằng, sau đó vẫn phải dựa vào ngươi."

Lục Hoài Cảnh nghe lời, lập tức bình tĩnh lại, điều chỉnh tinh thần để tiếp tục trận đấu. Lúc này, hắn trông vô cùng oai phong, như thể đại diện cho toàn bộ đội Quốc Tử Giám để giành chiến thắng vậy.

Lục Hoài Cảnh trở nên tích cực hơn, thậm chí đứng ở bên lề cũng bắt đầu hô to: "Chuyền bóng cho ta! Chuyền bóng cho ta!" Khi Sùng Văn Quán bắt đầu đề phòng Lục Hoài Cảnh, Minh Tri Ngôn và Kỷ Nghiễn Bạch lại bắt đầu phối hợp tấn công. Họ đều biết, Lục Hoài Cảnh không thể sử dụng mãi được; thể lực của hắn là một chuyện, trí tuệ cũng thật sự không theo kịp nhưng thỉnh thoảng sử dụng một lần thì rất hiệu quả.

Một pha bất ngờ đã giúp cân bằng tỷ số. Một pha bất ngờ nữa đã giúp vượt lên dẫn trước.

Kỷ Nghiễn Bạch cũng nghe lời, trong hiệp hai bắt đầu tránh mặt Thất Hoàng tử, không đối đầu trực diện với hắn nữa. Khi Thất Hoàng tử muốn lại gần, Minh Tri Ngôn sẽ ngăn cản. Hai bên dường như đã quen thuộc với cách chơi của nhau, trận đấu dần trở nên khó khăn hơn.

Du Tiệm Ly đứng lên để theo dõi trận đấu trong hiệp sau, vì điểm số giữa hai bên đang rất sát nhau. Quốc Tử Giám vừa mới vượt lên, thì Sùng Văn Quán lại mau chóng theo kịp. Khi gần hết giờ, hai đội lại trở về thế hòa.

Chẳng lẽ phải đánh thêm giờ?

Càng đến những lúc thế này, càng thử thách tâm lý của các cầu thủ.

Kỷ Nghiễn Bạch thực sự bị trọng tài kiềm chế khá nhiều, nghĩ mà xem, nếu hắn chơi thả lỏng thì trận đấu đâu có khó khăn đến thế.

Du Tiệm Ly thấy đôi môi Kỷ Nghiễn Bạch mím chặt thành một đường thẳng, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào đối thủ, ánh mắt sắc bén như diều hâu đang chuẩn bị săn mồi.

Hắn lại một lần nữa thúc ngựa lao đi, khí thế vô cùng mạnh mẽ, thậm chí đối mặt với Thái tử cũng không nhượng bộ khiến không ít người thót tim.

Lục Hoài Thanh cố gắng ngăn cản Kỷ Nghiễn Bạch và Thái tử đụng độ, mắt thấy Kỷ Nghiễn Bạch sắp va vào Lục Hoài Thanh, trong khoảnh khắc đó, Du Tiệm Ly căng thẳng đến mức quên cả thở.

May mắn thay, kỹ năng điều khiển ngựa của Kỷ Nghiễn Bạch rất tốt, hắn nghiêng người tránh né nhưng lại khiến ngựa của Lục Hoài Thanh hoảng sợ.

Còn quả bóng thì rơi vào tay Minh Tri Ngôn.

Rõ ràng, Kỷ Nghiễn Bạch đã bắt đầu nổi giận.

Khi Kỷ Nghiễn Bạch quan sát toàn cục và đi ngang qua gần chỗ Du Tiệm Ly, hắn hét lên với Kỷ Nghiễn Bạch: "Kỷ Nghiễn Bạch, ngươi có thể tin tưởng Minh Tri Ngôn."

Kỷ Nghiễn Bạch quay lại nhìn hắn, dường như đang cố gắng hiểu ý nghĩa của lời nói đó.

"Bình tĩnh, đừng tạo quá nhiều áp lực." Du Tiệm Ly lại nói.

"Được." Kỷ Nghiễn Bạch đáp.

Du Tiệm Ly biết rằng, đây là thế giới trong sách, mọi tình tiết quan trọng đều phải do nhân vật chính quyết định.

Vì vậy, khi quyết định thắng thua, là cuộc đấu giữa Minh Tri Ngôn và Thất Hoàng tử, Kỷ Nghiễn Bạch chỉ cần giữ vững tinh thần, không bị phạt ra khỏi sân thì đã là lợi thế lớn nhất rồi.

Kỷ Nghiễn Bạch dường như thật sự nghe lời Du Tiệm Ly, hắn để phần lớn sức mạnh cho Minh Tri Ngôn, còn mình thì tùy cơ ứng biến. Một chiến tướng như hắn mà chịu nhường nhịn thì thật là hiếm có.

Có con ngựa chạy qua không xa chỗ Du Tiệm Ly, cuốn theo một làn bụi, hắn giơ tay lên để che chắn, cố gắng nhìn rõ tình hình trong màn bụi mờ.

Khi bụi lắng xuống, hắn thấy Minh Tri Ngôn ghìm cương ngựa, dường như vừa đánh bóng xong, vị trí thật sự rất khó, khiến hắn suýt nữa không giữ vững trên lưng ngựa.

Trong lúc đó, Thất Hoàng tử không chọn cách ép buộc Kỷ Nghiễn Bạch như trước mà đưa tay ra đỡ Minh Tri Ngôn, giúp hắn không bị ngã.

Ánh mắt Du Tiệm Ly vô thức bị cuốn theo cảnh tượng tương tác của hai nhân vật chính nhưng tai lại nghe thấy tiếng hoan hô của các học sinh Quốc Tử Giám.

"A a a..." Lục Hoài Cảnh hò hét không rõ ràng, như thể mất đi khả năng diễn đạt bằng ngôn ngữ, chỉ còn có thể phát ra những âm tiết đơn lẻ.

Du Tiệm Ly mới tỉnh lại, thấy Kỷ Nghiễn Bạch cưỡi ngựa quay về, nhìn về phía hắn và mỉm cười.

Trong lúc tất cả mọi người đều đang hưng phấn đến mất kiểm soát, Kỷ Nghiễn Bạch lại chọn cách quay lại để xem Du Tiệm Ly lúc này trông như thế nào.

Khoảnh khắc vui sướng này, Kỷ Nghiễn Bạch muốn chia sẻ với Du Tiệm Ly.

Du Tiệm Ly lúc đó mới chậm rãi nhận ra rằng, đội bóng của Quốc Tử Giám đã thắng.

Du Tiệm Ly dò hỏi Kỷ Nghiễn Bạch: "Thắng rồi à?"

"Ừ, thắng rồi." Kỷ Nghiễn Bạch đáp.

Biểu cảm của Du Tiệm Ly dần trở nên vui sướng tột độ.

"Kỷ Nghiễn Bạch, ngươi giỏi quá!" Lời khen ngợi của Du Tiệm Ly rõ ràng xuất phát từ tận đáy lòng, đôi mắt hắn sáng rực, tràn đầy sự ngưỡng mộ, như thể đang nhìn vào một ngôi sao sáng chói.

Kỷ Nghiễn Bạch không nhận công: "Hôm nay người xuất sắc nhất là Minh Tri Ngôn."

"Nhưng ta vẫn thấy ngươi rất giỏi, ngươi đã làm được! ngươi đã kìm nén được cơn giận, thực sự kiên trì đến cùng, ngươi giỏi lắm!" Du Tiệm Ly nói với sự chân thành đặc biệt.

Kỷ Nghiễn Bạch nhìn hắn, vô thức mỉm cười, nụ cười hiền hòa, nói: "Ừ."

Không có cái đập tay, cũng không có cái ôm nồng nhiệt, hai người chỉ đứng cách nhau một đoạn, nhìn vào nhau, như thể nhìn thấy niềm vui của đối phương sẽ khiến bản thân cũng vui lây.

*

Thái tử sau khi thấy kết quả, mau chóng chấp nhận và lớn tiếng gọi Kỷ Nghiễn Bạch: "Quả nhiên là tiểu cữu cữu của ta, đánh thật xuất sắc!"

Khen xong, Thái tử lại quay sang Minh Tri Ngôn nói: "Ngươi đúng là hết mình, cứ vừa rồú ngươi liều mạng đánh sao?"

Sau khi khen đối thủ, Thái tử lại nói với mọi người của Sùng Văn Quán: "Trận đấu này rất hấp dẫn, các ngươi biểu hiện rất tốt, tối nay chúng ta cùng ăn mừng."

Mọi người của Sùng Văn Quán không vì thế mà mất tinh thần, ai nấy đều đồng tình hưởng ứng.

Đội bóng của Quốc Tử Giám với tư cách là chủ nhà, đã tiễn những người của Sùng Văn Quán rời khỏi Quốc Tử Giám. Dù là Thái tử, cũng không cưỡi ngựa trong Quốc Tử Giám, mà chỉ để người khác dắt ngựa hộ.

Thái tử tiếp tục hỏi những người của Quốc Tử Giám: "Chúng ta cùng nhau đi ăn mừng chứ?"

Kỷ Nghiễn Bạch lập tức từ chối: "Hôm nay ta muốn đi dạo một mình."

Lục Hoài Cảnh nói theo: "Chúng ta cũng muốn tự đi ăn mừng... Dù sao thì khi các ngươi ở đây, chúng ta không dám cười to."

Thái tử chỉ vào Lục Hoài Cảnh rồi quay sang Lục Hoài Thanh: "Ngươi xem đệ đệ ngươi đắc ý chưa kìa."

Lục Hoài Thanh thì hiểu em mình rõ: "Nó mới bắt đầu thôi, bây giờ thì có chúng ta ở đây, đợi chúng ta đi rồi, nó không biết sẽ phát điên đến thế nào đâu."

"Vậy chúng ta phải đi nhanh thôi, không thì làm ảnh hưởng đến niềm vui của bọn họ." Đoàn người Sùng Văn Quán, sau khi ra khỏi Quốc Tử Giám thì người thì cưỡi ngựa, người thì lên xe ngựa, không lâu sau cũng rời đi.

Lục Hoài Cảnh lập tức hét lớn: "Hôm nay ta sẽ bao cả lầu Lưu Cảnh, cho các huynh đệ vui vẻ!!"

Nhưng không ai đáp lại đề nghị của hắn.

Lục Hoài Cảnh ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy? Không thích à?"

Minh Tri Ngôn hỏi hắn: "Ngươi không mệt à?"

Kỷ Nghiễn Bạch tiếp lời: "Hôm nay là Trung Thu, họ làm ăn phát đạt nhất, ngươi không phải đang làm ảnh hưởng đến người ta sao?"

Lục Hoài Cảnh mới nhớ ra: "Ồ, đúng rồi! Tối nay còn có lễ nghìn đèn."

Lúc này Du Tiệm Ly lên tiếng: "Lục tiểu công tử nên bao một phòng tắm hơi mới là hợp lý nhất, tất nhiên, bữa tối thì phiền ngươi lo liệu, việc này chúng ta không ai có kinh nghiệm."

Lục Hoài Cảnh rất thích làm những việc như thế này, lập tức vỗ ngực đảm bảo: "Cứ để đó cho ta."

Nhưng hắn vỗ ngực quá mạnh, suýt nữa làm mình nôn.

Lục Hoài Cảnh ho khan không ngừng, Du Tiệm Ly phải giúp hắn điều hòa hơi thở, một lúc sau hắn mới ổn lại.

Vừa mới thắng trận, Lục Hoài Cảnh vui mừng đến quên cả mệt, giờ mới để ý thấy cơ thể mình đã không thể chịu nổi nữa.

Lục Hoài Cảnh đành yếu ớt sắp xếp lịch trình cho hôm nay rồi yếu ớt bước lên xe ngựa, chuẩn bị đến phòng tắm hơi.

Trên đường đi, Kỷ Nghiễn Bạch ghé sát Du Tiệm Ly và thì thầm: "Đàm Hồi báo lại rằng, người của Lục Hoài Cảnh đã đem đèn lồng của ngươi đến nơi, ta còn phái Hoàng Khải theo dõi suốt đường, không thấy có gì sai sót."

"Ừ." Du Tiệm Ly gật đầu: "Ngươi không cần lo lắng, người có thái độ không tốt với ta là của Công Bộ, tổ chức hội hoa đăng lần này là Lễ Bộ, còn duy trì trật tự là Kinh Triệu Doãn, Công Bộ gần đây không yên ổn, cũng không can thiệp được gì."

"Hôm nay người đó gọi ngươi qua, đơn thuần là muốn làm ngươi khó chịu?"

"Là dằn mặt thôi, ta và Lục Hoài Cảnh hợp tác làm đèn lồng chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý, hắn hôm nay gọi ta đứng bên cạnh hắn, mục đích là để cho người khác biết, ta chỉ là một tùy tùng nhỏ của Công Bộ, nếu thật sự có danh tiếng thì họ cũng có thể hưởng ké."

"Điên."

Du Tiệm Ly lúc này cảm ơn: "Vì thế rất cảm ơn tiểu quốc cữu đã cho ta chút thể diện, hắn không ngờ cuối cùng lại làm chính mình bẽ mặt."

"Chuyện nhỏ thôi."

Hai người vừa nói chuyện vừa cùng đoàn người vào phòng tắm hơi.

Lục Hoài Cảnh nhìn hai người lén lút nói chuyện, lập tức thúc giục: "Hai người thì thầm gì đấy? Cởi đồ đi!"

Hai người mới hoàn hồn.

Du Tiệm Ly cũng có thể đùn đẩy, chỉ vào một bên nói: "Ta vào trong."

Lục Hoài Cảnh cũng không ngăn hắn: "Đi đi nhưng trong đội bóng không có ai biến thái chứ?"

"Ta không có ý đó, ta ngại thôi." Du Tiệm Ly nói xong bèn trốn vào, tự mình cởi đồ, quấn khăn tắm.

Lục Hoài Cảnh lại không tha cho Kỷ Nghiễn Bạch: "Kỷ Nghiễn Bạch, để ta xem thân thể ngươi đen cỡ nào."

"Ta từng dẫn binh đánh trận, màu da này là bình thường nhưng da ngươi nhìn thì lại như người bệnh ấy."

"Da ta trắng, nhiều người ghen tị lắm đó!" Lục Hoài Cảnh nói xong lại bắt đầu bông đùa: "Cho ta xem thử đồ của ngươi lớn cỡ nào, nhiều người nói thứ đó của ngươi to đến phát khiếp."

Kỷ Nghiễn Bạch sao có thể chia sẻ điều đó, bèn mắng: "Cút đi."

"Ngươi cũng ngại giống Du Tiệm Ly à?" Lục Hoài Cảnh không chịu bỏ qua: "Chúng ta cùng đánh bóng với nhau, cho ta xem một chút, mở rộng tầm mắt cũng không được sao?"

Kỷ Nghiễn Bạch bị Lục Hoài Cảnh làm phiền quá, bèn chạy trốn sang chỗ của Du Tiệm Ly.

Du Tiệm Ly quấn khăn quanh eo, trên người còn khoác áo choàng trắng của phòng tắm, dường như chuẩn bị đi ra ngoài.

"Ngươi đợi ta một chút." Kỷ Nghiễn Bạch đóng cửa lại, đứng trước mặt Du Tiệm Ly rồi thản nhiên cởi đồ.

Lục Hoài Cảnh ở ngoài cửa không ngừng càu nhàu: "Ngươi đúng là keo kiệt! Hôm nay ta vui nên tha cho ngươi!"

Nói xong mới chịu đi.

Du Tiệm Ly bất giác ngả người về phía sau, dường như không chịu nổi sự tác động từ cái nhìn này.

Hắn thậm chí còn cảm thấy không khí này khiến hắn căng thẳng đến mức tê dại cả da đầu.

Nhưng hắn vẫn không thể nhịn được, liếc nhìn Kỷ Nghiễn Bạch vài lần.

Thân thể của Kỷ Nghiễn Bạch quả thật rắn chắc, không phải loại cơ bắp quá phô trương nhưng khung xương lại vô cùng xuất sắc, có dáng người tam giác ngược đẹp mắt, vai rộng eo thon, cơ bắp nhô lên như những cồn cát.

Du Tiệm Ly cảm thấy, chân của hắn rất dài.

Về sau mới phát hiện, không chỉ chân dài mà thôi...

Loại nhỏ cuộn lại thành khối, loại lớn cuộn lại thành thanh, quả thật không lừa ta.

Chưa đăng 2

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.