Chương trước
Chương sau
Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám

Tác giả: Mặc Tây Kha

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 4: Leo cửa sổ

Có lẽ Kỷ Nghiễn Bạch đã trở về phủ Quốc Công, ngày thứ hai phòng bên cạnh rất yên tĩnh, đến ngày thứ ba Kỷ Nghiễn Bạch mới chửi bới trở về.

Lúc đó Du Tiệm Ly đang đọc sách, có hơi mất tập trung.

Trước khi xuyên sách hắn mắc bệnh tim, không thể tham gia bất kỳ hoạt động nào, thậm chí không dám nghe nhạc có nhịp điệu mạnh, nếu không tim sẽ đập nhanh theo nhịp nhạc khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Điều này khiến hắn có nhiều thời gian rảnh hơn người khác.

Có nhiều thời gian, hắn thích đọc sách.

Hơn nữa gia đình hắn thuộc dòng dõi học thức, ông bà nội đều là giáo sư, cha làm nghiên cứu, mẹ cũng là tài nữ của gia đình nghệ thuật, sau trở thành một vũ công thành công.

Nhà hắn có rất nhiều sách, đủ mọi thể loại, từ nhỏ hắn đã chìm đắm trong biển sách.

Hắn không chỉ đọc nhanh mà còn nhớ lâu.

Người lớn trong nhà đều yêu quý hắn, thấy hắn thích đọc sách bèn tìm thêm nhiều sách cho hắn. Lâu dần, hắn biết sơ qua nhiều lĩnh vực.

Khi mới xuyên sách, thân thể của nguyên chủ đã chết.

Nguyên chủ vì gia cảnh sa sút, đứa trẻ được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh sung sướng phải chịu cú sốc lớn.

Thêm vào đó bị người ta sỉ nhục, vu khống, nhiều cú đả kích đồng thời ập đến, nguyên chủ ngày nào cũng buồn bã, cộng thêm bản thân vốn yếu ớt, chẳng mấy chốc đã qua đời.

Nguyên chủ chết trong giấc ngủ, hắn xuyên vào trong giấc ngủ.

Trước khi xuyên sách cơ thể hắn không tốt, xuyên sách rồi cũng không thấy thân thể yếu đuối này có gì bất ổn, còn luôn cảm thấy sống thêm được vài ngày là may mắn, nên luôn tận hưởng mỗi ngày.

Hiện tại, hắn đã sống trong thế giới sách thêm hai năm.

Nhưng với tình trạng cơ thể này, e là cũng không cầm cự được lâu, Minh Tri Ngôn đã từng giúp hắn hỏi danh y, cũng nói rằng hắn không còn nhiều thời gian, chỉ là nhà họ Du và Minh Tri Ngôn không bỏ cuộc.

Tiếng đóng cửa mạnh bên cạnh cắt đứt dòng suy nghĩ của Du Tiệm Ly.

Đàm Hồi vẫn lắm lời như mọi khi, đi theo Kỷ Nghiễn Bạch khuyên nhủ: "Thiếu gia, chỉ là chép hai mươi lần gia quy thôi, cả Kỷ gia từ trước đến nay chẳng ai học hành gì, gia quy chỉ mỏng mấy trang, chép mấy lần thì có sao?"

"Ngươi nói nghe nhẹ nhàng, đừng tưởng ta không biết, tên quân sư khôn lỏi đó đã lén thêm mấy điều!"

"Thêm rồi cũng phải để quốc công duyệt, quốc công xem mấy điều là hết kiên nhẫn nên chỉ thêm vài điều thôi, không nhiều chữ lắm đâu, ngài cứ chép đi!"

Kỷ Nghiễn Bạch rõ ràng là tức giận, Du Tiệm Ly thậm chí còn nghe thấy tiếng Kỷ Nghiễn Bạch ném mình lên giường.

Đàm Hồi có thể sống bên cạnh Kỷ Nghiễn Bạch đến giờ, chắc cũng biết nhìn sắc mặt, biết Kỷ Nghiễn Bạch bị phạt suốt ngày, còn bị phạt quỳ, không thể làm phiền thêm, vội rời khỏi phòng.

Chẳng mấy chốc, tiếng Đàm Hồi vang lên từ khe cửa sổ chưa đóng chặt: "Các ngươi đừng đứng canh ở cửa, leo lên cây đi, đừng để người khác phát hiện phủ Quốc Công đưa người vào Quốc Tử Giám, báo lên thì phiền. Tướng quân sợ thiếu gia nổi giận làm loạn."

"Yên tâm đi, thiếu gia cùng lắm chỉ đốn hai cây, thiếu gia của chúng ta đã lớn, chững chạc hơn nhiều rồi."

Du Tiệm Ly nghe xong âm thầm phân tích, bây giờ Kỷ Nghiễn Bạch cùng lắm chỉ trút giận lên đồ vật, nếu người khác không làm sai chuyện gì, Kỷ Nghiễn Bạch cũng không vô cớ làm hại ai.

Hiện tại, Kỷ Nghiễn Bạch vẫn là một kẻ điên rất ngoan.

Sân yên tĩnh trong chốc lát, tên vệ sĩ mới hỏi: "Thiếu gia đốn cây, chúng ta còn leo lên cây sao?"

"Thiếu gia ra ngoài các ngươi chạy ngay là được, chút khinh công đó cũng không có sao? Mau leo lên."

Sau đó không còn tiếng động nữa, chắc đã ngoan ngoãn leo lên cây rồi.

Du Tiệm Ly thổi tắt nến, cẩn thận nằm lên giường, sợ rằng tiếng lật sách của mình sẽ làm phiền Kỷ Nghiễn Bạch đang giận dữ bên cạnh.

Không biết đã qua bao lâu, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa sổ.

Du Tiệm Ly ngẩng đầu nhìn về phía vách ngăn giữa hai phòng, từ trên giường ngồi dậy, khẽ hỏi: "Có chuyện gì không?"

Bên kia, giọng của Kỷ Nghiễn Bạch cũng khá nhỏ, có lẽ không muốn bị bên ngoài nghe thấy: "Ngươi viết chữ có nhanh không?"

Du Tiệm Ly nhanh chóng đoán được ý của Kỷ Nghiễn Bạch, không cần suy nghĩ nhiều đã từ chối: "Chuyện này mà bị phát hiện thì không hay đâu."

"Yên tâm, cả đời ta luôn giữ đúng chữ trung nghĩa, tuyệt đối không bao giờ khai ra ngươi."

"Nhưng mà... ta..."

"Mỗi bản mười lượng bạc."

Hai gian phòng đều rơi vào im lặng.

Một lát sau, Kỷ Nghiễn Bạch dường như cảm thấy mình đưa quá ít, bèn bổ sung thêm một câu: "Mỗi bản hai mươi lượng."

Hai mươi lượng! Bây giờ lương năm của cha hắn chỉ có bốn mươi lăm lượng cộng thêm hai mươi hai thạch gạo.

Mỗi bản hai mươi lượng, hai mươi bản là bốn trăm lượng!

Viện trưởng của Quốc Tử Giám rất có uy tín, dù được mời đặc biệt cộng với phí lễ hội hàng năm cũng chỉ hơn một ngàn lượng bạc thôi sao?

"Nhiều quá." Du Tiệm Ly cuối cùng lên tiếng.

Kỷ Nghiễn Bạch thở phào nhẹ nhõm: "Ồ, vậy là đồng ý rồi? Ngươi qua đây nói, vệ sĩ bên ngoài tai thính lắm, ta sợ họ nghe thấy."

Có tiền có thể khiến ma quỷ làm việc, cũng có thể khiến động tác của kẻ ốm yếu trở nên nhanh nhẹn.

Hắn có thể kiếm chút bạc cho gia đình trước khi chết cũng tốt, coi như trả ơn chăm sóc suốt hai năm qua của họ.

Hắn lấy can đảm đứng dậy, mở cửa sổ nhỏ ở giữa, cẩn thận bò sang phòng Kỷ Nghiễn Bạch.

Bên kia Kỷ Nghiễn Bạch cũng không thắp đèn nhưng khả năng nhìn trong đêm tốt hơn hắn, thấy hắn hành động vụng về bèn đưa tay ra đỡ.

Đừng coi Kỷ Nghiễn Bạch thô lỗ, nhưng hành động lại rất đúng mực, chỉ đỡ cánh tay của hắn, thấy hắn đã đứng vững là lập tức buông tay ngay.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Du Tiệm Ly vẫn có thể cảm nhận được bàn tay của Kỷ Nghiễn Bạch rất lớn, rất rộng, ngón tay cực dài.

Nhiệt độ ấm áp của bàn tay xuyên qua lớp áo truyền đến.

Kỷ Nghiễn Bạch dẫn hắn ngồi xuống trước bàn, đặt một cuốn sổ nhỏ trước mặt hắn, rồi lấy vài phong thư đặt lên bàn.

Làm xong tất cả, Kỷ Nghiễn Bạch mới đứng vững ở chỗ có ánh sáng yếu, khẽ nói: "Ngươi có thể thắp nến."

Du Tiệm Ly thắp nến, như vậy vệ sĩ trên cây chỉ thấy trong phòng có một bóng người, bóng mờ nhạt, hình dạng bị biến dạng không thể nhìn rõ bóng người.

Hắn đưa tay cầm cuốn sổ mở ra, đọc vài dòng rồi xác định đây là gia quy của nhà họ Kỷ.

Lật mấy trang là hết, thực sự không có nhiều điều, còn đơn giản dễ hiểu đến đáng sợ.

Hắn nhìn gia quy rồi ngẩng đầu nhìn Kỷ Nghiễn Bạch.

Kỷ Nghiễn Bạch đứng trong bóng tối, thân hình cao lớn, chỉ lười biếng dựa vào tường, ánh mắt lơ đãng nhìn hắn.

Người con trai trông chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, sớm đã không còn vẻ ngây thơ, mà là sự dạn dày và dũng mãnh khi lăn lộn trên chiến trường.

Đường nét trên khuôn mặt hắn rõ ràng, một nửa bị bóng tối che khuất, càng làm đôi mắt hắn sâu thẳm, sống mũi thẳng tắp.

Đôi mắt của hắn như chim ưng, có sự lười biếng, sự ngang tàng, có cái hoang dã mà Quốc Tử Giám không thể kiềm chế.

Du Tiệm Ly không hiểu sao tim mình lại đập mạnh một nhịp nhưng đã bình tĩnh lại ngay.

Hắn bị bệnh lâu ngày, luôn biết cách điều chỉnh tâm trạng nhanh nhất.

Thấy Du Tiệm Ly nhìn mình, Kỷ Nghiễn Bạch chủ động hỏi: "Có phải khó hiểu lắm không? Viết lòng vòng lắm hả?"

Khó hiểu chỗ nào cơ?

Còn dễ hiểu hơn cả văn bạch thoại, thậm chí không có chữ nào nhiều nét, có thể thấy quân sư đã viết rất cẩn thận.

Du Tiệm Ly chủ động đề nghị: "Chữ ít thế này, vẫn là mười lượng thôi."

"Đã nói hai mươi là hai mươi, lời nói ra rồi sao có thể thu lại được?"

"Số tiền này ta nhận thì lòng sẽ áy náy."

"Ta tự nguyện, ngươi áy náy cái gì?"

Du Tiệm Ly chỉ có thể cầm lấy phong thư nhìn một cái, rồi hít thở sâu.

Kỷ Nghiễn Bạch không hiểu: "Chữ của ta viết lớn vậy, ngươi vẫn không nhận ra à?"

"Chữ của ngươi... rất đặc biệt."

Hắn chỉ có thể nói vậy, chữ viết như những tảng đá khác nhau, nét bút thô, viết thành từng đống, thành ra những hình dạng khác nhau, thực sự rất khó nhận ra đó là chữ gì.

Có hơi giống như những đống phân có hình dạng kỳ quặc.

Hắn càng không hiểu tại sao Kỷ Nghiễn Bạch lại tìm hắn chép, rõ ràng có thể dùng bút lông vẽ vô số vòng tròn trên giấy rồi nộp lên, chắc cũng không bị phát hiện gì, thậm chí sẽ không nghĩ hắn có thái độ qua loa.

Vì vậy hắn cầm lấy phong thư của Kỷ Nghiễn Bạch nghiên cứu kỹ, dần dần phát hiện, Kỷ Nghiễn Bạch viết chữ có tiến bộ, chữ sau này có thể nhận ra nét bút.

Hắn ngẩng đầu nhìn quanh trong phòng, cuối cùng mang chậu nước đến, dùng bút lông nhúng nước viết chữ trên bàn.

Kỷ Nghiễn Bạch không hiểu, hỏi: "Ngươi viết gì trên bàn?"

"Ta đang luyện chữ của ngươi."

"Ồ, viết giống là được."

"Nhận tiền rồi thì phải làm tốt nhất."

Kỷ Nghiễn Bạch cũng không muốn tranh luận chi tiết với hắn, chỉ không hiểu: "Tại sao phải dùng nước luyện?"

"Có thể tiết kiệm mực và giấy."

Sau khi xuyên vào đây, Nhà họ Du đã suy tàn, mực và giấy là những thứ rất quý giá, hắn chỉ có thể thu thập một ít lông ngựa để làm bút lông đơn giản, sau đó dùng nước luyện chữ của nguyên chủ, thật sự luyện được một chút thành quả.

"Thực ra không cần thiết đâu." Trong phòng của Kỷ Nghiễn Bạch, mực và giấy cơ bản không có ai sử dụng, Du Tiệm Ly muốn lấy luôn cũng được.

"Chữ của ngươi tốn nhiều mực quá."

"..." Kỷ Nghiễn Bạch lại không thể phản bác.

Chưa đầy một lúc sau, Du Tiệm Ly đã luyện tập xong, lập tức bắt đầu chép chữ lên giấy. Để thật giống, hắn còn cố tình bắt chước phong cách chữ nghiêng nghiêng, cách khoảng không đều, thậm chí hơi nghiêng ra ngoài của Kỷ Nghiễn Bạch.

Kỷ Nghiễn Bạch nhìn thấy bèn nhướn mày, quả thực rất giống.

Sau đó hai người đều im lặng.

Du Tiệm Ly chăm chú sao chép từng chữ, mỗi khi viết xong một bản, hắn còn nâng lên xem xét kỹ lưỡng, đảm bảo mình đã sao chép đúng.

Khi Du Tiệm Ly sao chép đến bản thứ tư, Kỷ Nghiễn Bạch có vẻ không thể kiên nhẫn nổi nữa.

Tính cách của hắn khiến hắn luôn cảm thấy bứt rứt, khó lòng đứng yên ở một chỗ lâu, vì thế hắn bắt đầu trò chuyện với Du Tiệm Ly: "Hay là ngươi nghỉ ngơi một chút?"

Du Tiệm Ly thậm chí không dừng bút: "Không sao, ta không mệt."

"Cổ tay của ngươi mảnh mai như vậy, cầm bút có nặng không?"

Điều này làm Du Tiệm Ly lưỡng lự, hắn dừng bút lại trả lời: "Không nặng, ta thường xuyên viết chữ."

Kỷ Nghiễn Bạch lại quan sát kỹ, khi Du Tiệm Ly viết chữ, tay còn lại nâng ống tay áo bên phải lên, lộ ra một đoạn cổ tay, cổ tay dưới ánh nến hiện lên màu trắng sáng, mảnh mai đến mức không có thịt thừa, xương lại mỏng manh đến đáng thương.

Kỷ Nghiễn Bạch lại hỏi: "Cổ tay ngươi không bị gió thổi gãy chứ?"

Kỷ Nghiễn Bạch hỏi quá nghiêm túc, giọng điệu rất chân thành, hoàn toàn không giống như đang chế nhạo thể trạng yếu ớt của hắn mà thật sự lo lắng cổ tay hắn sẽ bị gió thổi gãy.

Du Tiệm Ly chỉ có thể an ủi hắn: "Không đâu, nếu gió lớn quá chỉ cần tránh đi là được."

"Ta có thể cử người dạy ngươi vài chiêu võ thuật, như vậy cũng có thể khỏe mạnh hơn. Ta từng nhận nuôi một đứa trẻ từ trại tị nạn, khi mới đến cũng gầy như ngươi, luyện hai năm cũng đã rắn rỏi lên nhiều."

"Võ thuật có lẽ không thích hợp với ta, sức khỏe ta không ổn lắm."

"Cũng phải, nhìn ngươi bệnh tật như vậy viết được vài bản ta đã sợ ngươi mệt chết rồi."

"Vậy thì không sao đâu."

"Yên tâm đi, nếu ngươi mệt chết thì ta cũng sẽ gửi bạc cho gia đình ngươi, tiền tang lễ ta cũng sẽ lo."

Du Tiệm Ly hiếm khi dừng bút lại, sự quan tâm của Kỷ Nghiễn Bạch khiến hắn có hơi không biết phải làm sao.

Hắn có nên cảm ơn không?

May là vị này có võ công cao cường, không thì với miệng lưỡi của hắn, sớm đã bị đánh chết cả trăm lần rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.