Bố Thảo đột nhiên quay sang nó.
– Con là người đã cứu cu Bin nhà chú à?
– Vâng, tình cờ thôi chú. – Nó trả lời tế nhị.
– Con cũng bơi giỏi nhỉ? – Giọng mẹ Thảo mỉa mai nó.
– Vâng, người “nhà quê” bọn cháu học bơi từ nhỏ rồi. – Nó nhấn mạnh 2 từ nhà quê.
– Dù sao chú cũng cảm ơn con! – Chú nhấp 1 ngụm trà nói!
– Chú cảm ơn cháu xin nhận. Giờ cháu có việc bận, xin phép cô chú cháu về trước.
Nó chào cả nhà Thảo rồi dắt xe về. Nó sợ ở đó nghe thêm vài lời mỉa mai nữa nó sẽ không chịu đựng được mà phát ngôn bừa bãi mất. Một con người có vẻ quý phái như vậy mà ăn nói toàn lời mỉa mai, độc địa. Nó ghét nhất thể loại giàu mà khinh rẻ người khác. Nhà nó nói ra thì cũng không kém nhà nhỏ Thảo là bao, còn quán cafe kia nó chả biết bố mẹ đào đâu ra nữa, quán đó hiện tại đang đứng tên nó! Nhưng nó chưa bao giờ nói gia cảnh nhà nó cho ai biết, ai hỏi nó cũng kêu bố mẹ buôn bán nhỏ.
Ở đây, người biết gia cảnh nhà nó ngoài mấy ông anh thì chỉ có thằng Vũ. Tuy hay bô bô cái mồm nhưng chưa bao giờ kể lể kiểu cgái đấy. Nhà thằng Vũ giờ giàu hơn nhà nó nhiều. Bố mẹ thằng Vũ vừa bay sang Anh công tác. Thằng này được cái hoà đồng, giàu, nghèo chiến tuất. Mà cũng phải nói bạn bè của nhỏ Thảo toàn mấy cậu ấm, cô chiêu, ngay cả thằng tán nhỏ trước đây cũng giàu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-chuyen-truong/89962/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.