- Này, anh làm gì ở đây? Hay là anh định lại lấy đồ của tôi?
- Nè, ai thèm lấy đồ của cô chứ, cô có gì mà tôi phải lấy
- Chứ không không anh mò lại đây làm gì? À... hay là anh định trả thù chuyện tôi ngày hôm qua chứ gì
- Cô tưởng ai cũng nhỏ mọn như cô vậy á hả, chuyện gì cũng để bụng, có mắt mà như không, không biết nhìn người...
- Mắt tôi thì làm sao, thị lực 10/10 đó...
Bla... bla...
Tiếp tục lại một cuộc chiến không hồi kết, đang cãi nhau thì cô nhìn xuống tay anh ta, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn vui sướng và xen đủ thứ:
- Sao anh lại cầm giày của tôi?
- Đây là giày của cô?
Anh hỏi ngược lại.
- Đúng, đây là đôi giày hôm qua tôi để quên tại quán, đang đợi chủ quán đến trả mà đợi mãi thằng cha đó không chịu đến...
Ơ... ngưng lại một tí nào, đang mạch nói nhưng tự nhiên não lại hoạt động... để quên giày... thằng cha chủ quán... cầm giày... trả giày... chợt nó vô cùng ngạc nhiên và nhận ra một điều, nó lắp bắp hỏi:
- Hả? vậy ra là... là anh... chính là thằng cha... chủ quán này...
Gương mặt của nó không thể đặc sắc hơn, một đàn quạ đen bay trên đầu, biến đổi nhanh chóng từ trạng thái này qua trạng thái khác... ôi mẹ ơi... cứu con... không xong rồi... thằng cha hôm qua mình đánh bầm dập lại là chủ quán này, vậy đôi giày của mình...
Thấy gương mặt của nó như vậy thì anh không khỏi phì cười, và nhận ra nó có hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-ca-biet/124629/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.