“Chào buổi sáng, hôm nay chúng ta sẽ học…” Từ Duẫn Tường cầm giáo trình trên tay, chuẩn bị bắt đầu bài giảng.
Chỉ là thanh âm đã không còn sức sống như trước.
Rất nhiều học sinh nghi hoặc ngẩng đầu, kỳ quái không hiểu vì sao thầy giáo vạn năm nhiệt huyết của bọn họ hôm nay thanh âm lại mệt mỏi như vậy, kết quả vừa thấy, đã khiến mấy học sinh chăm chỉ muốn ôn lại bài trước khi vào lớp kinh ngạc quăng sách; làm cho những nữ sinh đang tô son làm đỏm trượt tay quẹt một đường ngay mặt; cũng khiến cho vài anh bạn béo buổi sáng ăn hơi nhiều khoai lang muốn đánh rắm giật mình thu rắm về.
Bởi vì thầy giáo bọn họ hôm nay trông rất giống hồn ma, tóc tai tán loạn, đôi mắt vô thần trũng sâu, hai má hóp lại, quả thực không cần hoá trang cũng có thể đi đóng ma rồi.
“Thầy làm sao vậy…” Lâm Lỵ Phi mở miệng đầu tiên, hỏi ra nghi vấn của mọi người.
“A? Tôi làm sao cơ?” Không hiểu.
“Thầy nhìn qua trông rất tiều tuỵ!”
“Đúng vậy!”
“Không sai!”
“Là vậy sao? Ha ha, có thể là do tôi hôm qua uống hơi nhiều cà phê.” Từ Duẫn Tường gãi đầu, xấu hổ cười nói.
×
Chuông hết tiết vang lên.
“Đến đây thôi, ra chơi đi.” Vô cùng uể oải.
Mặc dù có một đám học sinh vừa hết tiết liền chạy lại quan tâm thầy, nhưng Từ Duẫn Tường vẫn nói không có việc gì, nhất nhất đuổi bọn họ đi.
Từ Duẫn Tường thu dọn giáo trình, ra khỏi lớp học.
Quý Sơ Vũ liền đuổi theo.
“Thầy.” Một đường theo Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-sinh-bat-luong/199043/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.