Edit: ncx
Buổi chiều tháng tám trời nắng nóng, Tôn Thành cởi đồng phục điều dưỡng và tháo khẩu trang ra đặt trong ngăn tủ của bệnh viện, hắn ngẩng đầu liếc nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.
Đúng lúc ấy có một y tá đi vào, thấy hắn liền chào hỏi: "Nghe nói sắp hết nghỉ hè rồi, cậu muốn về trường sớm à?"
"Không phải." Tôn Thành vừa nói vừa cất bước đi ra.
Ra đến hành lang, hắn không rời khỏi bệnh viện mà chuyển hướng, đi qua khu khám chữa bệnh rồi đến khu phòng bệnh nhân phía sau.
Trong khu vô cùng yên tĩnh, chỉ nháy mắt Tôn Thành đã rẽ vào một căn phòng bệnh, hắn vừa vào cửa đã hỏi: "Hôm nay thế nào?"
Lâm Thiên Tây co chân trái ngồi trên giường bệnh, cậu tựa vào cửa, miệng ngậm một quả táo, tay vừa cầm điện thoại lên, thấy hắn đi vào bèn đặt điện thoại xuống, nói: "Tạm được, chỉ là chỗ này vẫn hơi đau."
Cậu vừa nói vừa chỉ vào chân phải, cái chân phải ấy duỗi thẳng đơ, mắt cá chân quấn băng gạc dày cộm đến nỗi không thể cử động dù chỉ một chút.
Tôn Thành lại hỏi: "Bao giờ thì đi được?"
"Thay xong thuốc là đi được."
Tôn Thành cụp mắt nhìn băng gạc trên mắt cá chân cậu: "Ừm, cái này là tiểu phẫu, cậu sẽ khỏi rất nhanh thôi, đừng lo lắng."
Kể từ lần bọn họ gặp lại nhau trong bệnh viện, Lâm Thiên Tây vẫn luôn tập luyện nên không đi khám lại chân, mãi đến gần đây khi sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ngoan/3517184/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.