Chương trước
Chương sau
Edit: ncx

Buổi chiều tháng tám trời nắng nóng, Tôn Thành cởi đồng phục điều dưỡng và tháo khẩu trang ra đặt trong ngăn tủ của bệnh viện, hắn ngẩng đầu liếc nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.

Đúng lúc ấy có một y tá đi vào, thấy hắn liền chào hỏi: "Nghe nói sắp hết nghỉ hè rồi, cậu muốn về trường sớm à?"

"Không phải." Tôn Thành vừa nói vừa cất bước đi ra.

Ra đến hành lang, hắn không rời khỏi bệnh viện mà chuyển hướng, đi qua khu khám chữa bệnh rồi đến khu phòng bệnh nhân phía sau.

Trong khu vô cùng yên tĩnh, chỉ nháy mắt Tôn Thành đã rẽ vào một căn phòng bệnh, hắn vừa vào cửa đã hỏi: "Hôm nay thế nào?"

Lâm Thiên Tây co chân trái ngồi trên giường bệnh, cậu tựa vào cửa, miệng ngậm một quả táo, tay vừa cầm điện thoại lên, thấy hắn đi vào bèn đặt điện thoại xuống, nói: "Tạm được, chỉ là chỗ này vẫn hơi đau."

Cậu vừa nói vừa chỉ vào chân phải, cái chân phải ấy duỗi thẳng đơ, mắt cá chân quấn băng gạc dày cộm đến nỗi không thể cử động dù chỉ một chút.

Tôn Thành lại hỏi: "Bao giờ thì đi được?"

"Thay xong thuốc là đi được."

Tôn Thành cụp mắt nhìn băng gạc trên mắt cá chân cậu: "Ừm, cái này là tiểu phẫu, cậu sẽ khỏi rất nhanh thôi, đừng lo lắng."

Kể từ lần bọn họ gặp lại nhau trong bệnh viện, Lâm Thiên Tây vẫn luôn tập luyện nên không đi khám lại chân, mãi đến gần đây khi sắp kết thúc kỳ nghỉ hè, Tôn Thành thúc giục mãi cậu mới dừng tập luyện rồi đến bệnh viện khám kỹ.

Cuối cùng cậu chuyển đến khoa chỉnh hình, được chẩn đoán là bị rách dây chằng và tổn thương sụn ở mắt cá chân, cần phải phẫu thuật để chữa trị.

Phẫu thuật đã được mấy ngày rồi, hôm nay mới có thể ra viện.

"Không lo lắng, nhưng mà hơi xót ví." Lâm Thiên Tây thở dài, táo cũng chẳng buồn ăn nữa, cậu lại đặt nó lên chiếc tủ bên cạnh: "Tất cả tiền thưởng kiếm được từ thi đấu đều đổ vào đây cả rồi, may mà đã trích trước học phí năm sau, không thì không biết làm sao hết, tôi thảm quá."

Tôn Thành ngồi xuống giường: "Còn làm sao được bây giờ, nuôi cậu vậy, ba còn có học bổng."

Lâm Thiên Tây vươn tay ra định khoác vai hắn, lại thấy giường bên cạnh có một bà lão đang nằm, cậu lại không quá trớn nữa, ngón tay lần mò mái tóc ngắn sau gáy hắn, ghé vào tai hắn rồi nhỏ giọng bảo: "Được, nuôi tôi đi, nhất định tôi sẽ lấy thân báo đáp, bán mình trả nợ, cha thiếu nợ thì con trả..."

Cậu càn rỡ dùng thành ngữ loạn lên, hơi thở phả vào tai Tôn Thành khiến vành tai hắn ngứa ngáy, hắn đưa tay bắt lấy tay cậu, đúng lúc ấy có người bước vào phòng bệnh.

"Bệnh nhân giường số 1, đến giờ thay thuốc rồi."

Tôn Thành liếc cậu một cái, buông tay ra.

Lâm Thiên Tây không cợt nhả nữa, cậu nghiêm túc ngồi thẳng dậy, cất lớn tiếng trả lời: "Được, thay thôi."

Lúc đang thay thuốc, Tả Hoành đột nhiên xuất hiện, nhanh nhẹn bước vào trong phòng, nhìn Tôn Thành đang đứng chờ trước rồi mới cười nói với cậu: "Đàn em à, nghe nói hôm nay cậu xuất viện nên anh đến thăm, xe anh cũng gọi cho cậu luôn rồi, về thì nghỉ ngơi thật tốt, sớm quay lại luyện bi-a đó."

"Hiểu rồi, câu cuối cùng mới là trọng điểm." Lâm Thiên Tây đáp lời.

"Sao lại thế được chứ, tất nhiên vẫn phải quan tâm sức khỏe của cậu hơn rồi." Vẻ mặt Tả Hoành vui mừng vô cùng, anh đột nhiên hỏi Tôn Thành: "Bây giờ cậu yên tâm rồi nhỉ?"

Tôn Thành đưa mắt nhìn anh: "Yên tâm cái gì?"

"Giả bộ à?" Tả Hoành nhìn sang Lâm Thiên Tây: "Cậu có biết hôm cậu phẫu thuật, cậu ấy ở bên ngoài như thế nào không?"

Lâm Thiên Tây hỏi: "Như thế nào cơ?"

Tả Hoành nói: "Còn như thế nào được, cậu đi mà hỏi cậu ấy đi."

Lúc anh tới, Lâm Thiên Tây đã ở trong phòng phẫu thuật, anh vừa tới đã nhìn thấy Tôn Thành đang ngồi trên ghế chờ, thỉnh thoảng hắn lại mở điện thoại lên nhìn, bèn lại gần chào hỏi: "Vào trong đó được bao lâu rồi?"

Tôn Thành đáp: "Ba mươi bảy phút." Hắn vừa nói vừa bật màn hình di động, nhìn thời gian xong thì lại tắt đi rồi cầm trong tay xoay mấy vòng.

Tả Hoành hết nhìn phòng giải phẫu lại nhìn hắn, anh ngẩn người, nếu là người khác thì có lẽ sẽ chỉ trả lời hơn nửa tiếng, hắn vừa mở miệng đã nói ra thời gian chính xác, quả thực giống hệt như đếm từng giây từng phút. Anh buồn cười bảo: "Ai không biết còn tưởng là Lâm Thiên Tây ở bên trong sinh con đó, cậu sốt ruột à?"

Tôn Thành không trả lời, cũng không cười, tay vẫn xoay xoay điện thoại.

Mấy chục phút sau vẫn như thế, Tả Hoành thấy hắn không nói gì, rất nhiều lần đã cố tìm lời để bắt chuyện: "Lâm Thiên Tây không nói cho mẹ cậu ấy và bạn bè biết, cũng chỉ có hai chúng ta biết, hẳn là phẫu thuật nhỏ thôi nhỉ."

"Ừm." Tôn Thành đáp lại một câu.

"Tôi đoán là Lâm Thiên Tây theo đuổi cậu đúng không? Không thì tôi cũng không tưởng tượng được người như cậu ở bên cậu ấy sẽ thế nào, bình thường cậu toàn như vậy à?"

"Lúc ở bên cạnh cậu ấy sẽ không như vậy." Tôn Thành lạnh nhạt đáp.

"..." Tả Hoành hoàn toàn phục, không còn lời gì để nói nữa, bị sự lạnh lùng vô tình của hắn đánh bại rồi.

Cứ tưởng là hắn sẽ luôn lạnh lùng như thế, kết quả là khi ánh đèn phòng phẫu thuật vừa tắt, hắn lập tức đứng dậy đi vào trong, nắm lấy thành giường bệnh mà Lâm Thiên Tây đang nằm.

Còn đâu nửa vẻ lạnh lùng như vừa nãy?

Tả Hoành cũng xem như người quen, lại thích đùa giỡn nên anh cố ý đem chuyện này ra nhắc lại trước mặt hai người, tựa như đang xem kịch hay.

Có thể thế nào được chứ, lo lắng cho Lâm Thiên Tây đứng ngồi không yên chứ sao.

Tôn Thành đột nhiên lên tiếng hỏi bác sĩ đang thay thuốc cho Lâm Thiên Tây: "Được chưa ạ?"

"Được rồi." Đối phương vừa nhanh nhẹn thu dọn đồ nghề, vừa dặn dò những điều cần chú ý với hắn: "Về rồi thì chú ý tĩnh dưỡng, hạn chế vận động mạnh, nghỉ ngơi nhiều vào, bình thường có thể kê gối dưới phần chân bị thương, tốt nhất là mỗi ngày vận động ngón chân 100 lần, quay lại tái khám và cắt chỉ đúng hạn nhé..."

"Vâng."

Lúc thay thuốc, vết mổ của Lâm Thiên Tây có hơi đau, cậu vốn muốn hỏi Tả Hoành mấy câu, thấy hắn hỏi chuyện bác sĩ, cũng sắp về rồi nên lại nhịn xuống.

Đúng thật là Tả Hoành gọi một chiếc xe, xe đang đỗ lại ven đường chờ.

Lâm Thiên Tây ngồi xe lăn của bệnh viện ra ngoài, được Tôn Thành bế vào trong xe.

Trên đường từ phòng bệnh ra đây, Tả Hoành nhìn hai người bọn họ, bỗng nhiên cảm thấy mình là một cái bóng đèn sáng chói, công suất đã vượt chỉ tiêu. Vốn dĩ anh muốn đưa Lâm Thiên Tây về ký túc xá, còn có lòng giúp cậu cầm thuốc và mở cửa xe, đến phút cuối anh lại đổi ý, cất thuốc vào trong xe rồi bảo: "Thôi được rồi, anh không đi cùng nữa, nghỉ ngơi cho tốt nhé đàn em, anh giao cậu cho cậu ấy chăm sóc đó."

Nói xong, anh xoay người gọi một chiếc xe khác.

Tôn Thành ngồi lên xe, đặt cái chân vừa phẫu thuật của Lâm Thiên Tây lên chân mình.

Lúc xe cất bánh, cuối cùng Lâm Thiên Tây mới có cơ hội hỏi: "Rốt cuộc là hôm đó cậu như thế nào vậy?"

Tôn Thành nhớ tới lời nói đùa khi ấy của Tả Hoành, cố ý nói: "Gần giống như chờ cậu sinh con."

"Đệt con mẹ?" Lâm Thiên Tây huých nhẹ khuỷu tay vào người hắn: "Cậu hay quá nhỉ!"

Tôn Thành nhếch miệng, đè chân cậu lại: "Đừng lộn xộn."

Thực ra chỉ là vì việc phẫu thuật đã khơi gợi lên ký ức trước kia của hắn.

Người khác không hiểu được cảm xúc khi chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, hắn đã từng trải qua một lần; khi ấy hắn chờ ở bên ngoài, cuối cùng bác sĩ bước ra, thông báo rằng mẹ hắn không thể qua khỏi, cảm xúc đó thật khó mà diễn tả bằng lời.

Dù lần này chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ cũng không thể khiến Tôn Thành hoàn toàn yên tâm, hắn sợ rằng bác sĩ ra ngoài sẽ nói chưa thể chữa trị triệt để, vẫn sẽ để lại di chứng, thậm chí trong quá trình phẫu thuật có thể xảy ra bất trắc.

Trừ phi chính hắn ở bên trong và tận mắt chứng kiến Lâm Thiên Tây làm xong tất cả phẫu thuật, nhưng để đến khi hắn có thể thực hiện mổ chính, ít nhất cũng phải chờ thêm mấy năm nữa.

Cảm xúc ấy phức tạp vô cùng, không cần thiết nói nhiều nữa. Hắn ấn chân Lâm Thiên Tây xuống, cẩn thận đỡ một nửa người cậu, dù sao thì hiện tại cũng đã ổn.

Buổi tối hôm đó, sau khi trở về căn phòng ký túc một người của cậu, Tôn Thành vào phòng bếp, lẳng lặng gọi điện cho Dương Duệ.

"Ông chủ Dương, hầm canh như thế nào?"

Phòng bếp nhỏ tới mức chỉ giống như một cái buồng, bình thường Lâm Thiên Tây luyện tập sẽ không kịp nấu cơm nên hầu như không dùng tới. Lúc này trên kệ bếp bày ra đống xương thịt tươi ngon hắn vừa mua về, Tom đã quanh quẩn ở cửa rất lâu rồi.

"Cậu hỏi cái gì cơ?" Dương Duệ ở đầu dây bên kia nói: "Bây giờ học Y ở Bắc Kinh còn phải học thêm cả nấu canh à?"

Tôn Thành đáp: "Anh dạy em một chút là được, canh mà trước đây anh hầm cho Lâm Thiên Tây dưỡng thương chân ấy."

"Ồ..." Dương Duệ hiểu ra: "Anh cứ thế nói thì cậu có làm được không?"

"Được."

Dương Duệ cười: "Đúng là đầu óc thông minh dễ dùng ghê, vậy anh nói nhé."

"Ừm."

Lâm Thiên Tây rầu rĩ nằm trên giường, chân kê cao bằng một cái gối, cậu không thể cử động lung tung mà chỉ có thể nghịch điện thoại hoặc là học bài, giống hệt như quay về thời điểm chuẩn bị thi cử lúc học cấp ba vậy.

Khi Tôn Thành bước vào, gần như cậu đã lật được gần một nửa cuốn sách tài liệu tiếng Anh.

"Ngồi dậy đi." Tôn Thành tiến đến gần, cúi người đưa tay về phía cậu: "Ôm tôi."

Lâm Thiên Tây khoác tay lên vai hắn, vừa muốn chạm chân trái xuống đất thì Tôn Thành bỗng luồn tay qua dưới chân cậu rồi dứt khoát bế cậu lên, cậu ôm lấy cổ hắn, kinh ngạc hỏi: "Đi đâu thế?"

"Đi tắm cho cậu."

"..." Lâm Thiên Tây được bế vào nhà tắm và được đặt lên một chiếc ghế nhựa, cậu cảm giác mình hệt như đứa trẻ mẫu giáo, có khi còn nhỏ hơn, thậm chí là một bạn nhỏ chưa biết đi.

Tôn Thành ngồi xuống cầm màng nilon bọc lại chân phải cậu, quấn thật chặt cả phần có băng gạc, hắn đột nhiên ngẩng đầu: "Cậu tự cởi hay là tôi cởi?"

Lâm Thiên Tây chỉ chỉ mũi mình: "Bây giờ tôi cử động bất tiện, cậu đừng có trêu ghẹo ông đây như thế, nhỡ đâu không kiềm chế được, cậu..."

"Vậy cậu tự cởi đi." Tôn Thành khẽ cười, cắt đứt lời cậu.

"..." Lâm Thiên Tây cởi áo thun rồi quăng ra, sau đó kéo nhẹ chun quần: "Cái này thì cậu làm đi."

Tôn Thành đưa tay cởi quần cậu, đồng thời ôm eo cậu lên: "Làm phiền bé ngoan này nhấc mông cao lên."

"Ầy, được thôi, tôi phiền chút vậy." Lâm Thiên Tây khoác vai Tôn Thành rồi cẩn thận nhấc người dậy, nhân lúc trọng lượng dồn hết vào người hắn, cậu bỗng nhiên nghiêng đầu cắn lên vành tai hắn một cái.

Tôn Thành vừa mới kéo quần cậu xuống, lập tức quay sang nhìn cậu.

Lâm Thiên Tây chỉ chỉ chân mình, lưu manh cười: "Cần tĩnh dưỡng đó, bình tĩnh."

Tôn Thành đứng lên, đưa tay cầm vòi hoa sen rồi bắt đầu điều chỉnh nước: "Không sao, thời gian này nhường cậu, chờ cậu khỏi thì tính tiếp."

Lâm Thiên Tây vừa định lên tiếng thì đột nhiên bị xối nước nóng lên đầu, cậu phun ra một ngụm nước, lau mặt nói: "Thù dai thế."

Tôn Thành ngồi xuống liếc Lâm Thiên Tây một cái, tay bắt lấy đùi cậu rồi lại tiếp tục xối nước lên người cậu: "Lấy thân báo đáp? Bán mình trả nợ? Cha thiếu nợ thì con trả?"

"Đệt mẹ! Được rồi được rồi, tắm tắm tắm!" Lâm Thiên Tây sợ chơi đùa thêm một hồi nữa thì kẻ thua thiệt chính là mình, liền vội vàng dừng lại.

Không dễ dàng gì mới tắm xong, Lâm Thiên Tây một lần nữa lại trở thành bạn nhỏ chưa biết đi, được Tôn Thành ôm về tận giường.

Quần áo Tôn Thành cũng đã ướt đẫm, hắn khoác khăn tắm lên người để không làm ướt bộ đồ mới thay rồi đi ra ngoài, chỉ thoáng sau đã cầm bát đi vào.

Lâm Thiên Tây tắm xong một hồi mà kiệt sức, cậu tựa vào đầu giường, ngửi được mùi thơm của canh xương hầm thì hỏi: "Cậu làm à?"

Tôn Thành đưa cho cậu: "Ừm, uống đi."

Lâm Thiên Tây cầm lấy, lại nhìn hắn: "Cậu làm thật à?"

Tôn Thành gật đầu, lông mày đứt đoạn kia khẽ nhướng: "Ý cậu là sao?"

"Không phải, tài nghệ nấu nướng của cậu đối với tôi vẫn chỉ dừng lại ở nồi lẩu của Cố Dương thôi." Lâm Thiên Tây vô cùng chân thành bưng bát hỏi: "Cậu chắc chắn là uống được chứ?"

"Tôi hầm ba tiếng đấy." Tôn Thành đưa tay ra: "Không uống thì trả tôi."

Lâm Thiên Tây nhích người sang bên cạnh, đưa bát lên miệng uống một ngụm thật lớn rồi đặt bát lên tủ ở đầu giường, cậu bịt miệng, cúi đầu: "Hừm ưm!"

Chỉ vài âm tiết này thôi cũng đủ để nghe ra được là cậu đang thốt ra những lời vô cùng mỹ miều.

Tôn Thành cau mày, ngồi lên giường kéo cậu lại: "Khó uống đến vậy à?"

Lâm Thiên Tây thình lình ngẩng đầu, một tay ôm lấy gáy Tôn Thành rồi kéo hắn đến trước mặt, cậu ghé sát, dán môi mình lên môi hắn.

Tôn Thành vừa mới cảm nhận được đầu lưỡi cậu ở trên môi mình, hương vị của món canh đã lập tức tràn vào khoang miệng, hòa lẫn với lưỡi cậu, một mùi hương vừa thơm lại vừa mằn mặn.

Lâm Thiên Tây đẩy lưỡi vào trong, liếm qua hàm răng và quấn mút đầu lưỡi Tôn Thành, hai tay ôm cổ hắn rồi nghiêng người dày vò cánh môi hắn từng chút một, mãi đến khi môi cả hai tách ra, đôi bên đều thở hổn hển.

"Thế nào, ngon không?" Lâm Thiên Tây hỏi.

Tôn Thành nhấp môi: "Cũng không tệ lắm nhỉ."

Lâm Thiên Tây nở nụ cười, đúng thật là không tệ, trâu bò thật sự, lần đầu tiên hầm canh mà không hề thất bại. Cậu quay đầu bưng bát lên rồi uống một hơi hết sạch, sau đó lại quay sang ôm lấy cổ hắn: "Lại đây, Thành gia."

Tôn Thành nhìn thẳng mặt cậu: "Là ai nói phải tĩnh dưỡng?"

"Đúng vậy, cho nên đừng đụng đến chân." Lâm Thiên Tây tiến gần hơn, nhếch khóe môi: "Chỉ dùng miệng không được s..."

Chữ "sao" còn chưa kịp nói ra, môi Tôn Thành đã khóa môi cậu lại, một tay hắn giữ chân cậu rồi đè cậu ngã xuống giường.

Một lúc sau, giọng nói mơ màng của Lâm Thiên Tây vang lên: "Thực ra tôi cũng không cần bạn trai phải đưa canh."

"Vậy cậu cần gì?" Tôn Thành hùa theo cậu, hỏi.

"Biết đánh nhau, đủ ngầu, còn phải học giỏi..."

Bên ngoài ồn ào huyên náo, tiếng xe cộ hối hả qua lại ở Bắc Kinh kêu suốt đêm không ngừng, che lấp đi góc nhỏ riêng tư nơi này.

Một ngày lại trôi qua. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.