Lâm Thiên Tây vòng tay ôm lấy eo Tôn Thành, vùi mặt vào người hắn, thật sự ngủ say không hề cựa quậy.
Thời gian sắp hết, vốn dĩ Tôn Thành muốn để cậu ngủ nhiều thêm vài phút, thế nhưng mỗi lần cậu thở ra hít vào, hơi thở lại nhẹ nhàng phả vào bụng hắn, cách một lớp áo cũng có thể cảm nhận được. Lúc Tôn Thành giải xong một bài, bụng dưới cũng đã co lại, hắn cúi đầu nhìn, ngón tay xoay bút vài vòng, cuối cùng vẫn đưa tay xuống khẽ xoa lên tóc cậu.
Lâm Thiên Tây được xoa mà mở mắt ra, cậu lật người lại nằm ngửa trên đùi hắn rồi mới tỉnh hẳn.
Tôn Thành ở trên nhìn cậu: "Dậy đi."
Cậu lập tức ngồi dậy: "Có quá giờ không?"
Tôn Thành giơ điện thoại lên cho cậu xem: "Vừa đúng mười phút."
"Chậc, Thành gia làm việc tôi rất yên tâm." Lâm Thiên Tây vỗ vỗ mặt, sau đó vươn vai một hồi để xốc lại tinh thần.
Tôn Thành buồn cười, những lúc như thế này cậu nói chuyện cực kỳ dễ nghe, hắn cầm một ly nước trên bàn lên rồi đưa cho cậu: "Cảm ơn chính tư thế ngủ của cậu đi."
"Hửm?"
"Không có gì." Tôn Thành lại liếc thời gian trên màn hình điện thoại: "Làm thêm khoảng một tiếng nữa."
Lâm Thiên Tây bưng ly nước uống một ngụm, sau đó cầm bút rồi cúi đầu viết tiếp: "Ừm."
Lúc trả lời không quá để ý, khi một tiếng đã thật sự trôi qua, cậu vẫn còn hai câu nữa trong đề chưa làm xong, trông thấy Tôn Thành gấp sách rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ngoan/3512612/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.