Lời từ chối này rõ ràng chính là "chiến thư", Lâm Thiên Tây vốn cũng không có ý chừa đường lui cho Đặng Khang, đối với cậu, sự xuất hiện của cậu ta đã khiến cậu thấy ghê tởm, vậy thì sao có thể để cho cậu ta thoải mái được?
Không cho cậu ta một cây cơ là cậu đã ra dáng bé ngoan của Bát Trung lắm rồi.
Quả nhiên trông Đặng Khang rất khó chịu, bản mặt trời sinh vốn đã hầm hập rồi nay lại càng hung tợn hơn: "Mày không quan tâm đến việc tao với nó có thù gì luôn à?"
Lâm Thiên Tây liếc nhìn tờ giấy đặt ở góc bàn, cậu còn nhân cơ hội đó mà học thuộc thêm một từ vựng, dứt khoát coi cậu ta như không khí, sau đó mới ngước mắt lên nói: "Không quan trọng, chỉ cần mày có thù oán với cậu ấy thì chính là có thù với tao, hiểu chưa?"
Đặng Khang cười nhạt: "Hiểu, xem như tao đã hiểu hai chúng mày." Cậu ta nói xong thì xanh lét mặt xách cơ đi.
Lâm Thiên Tây thầm nghĩ mày thì biết được cái gì, đoạn cúi người đè cơ, đẩy đi một bi rồi đánh thẳng vào lỗ, coi bi là Đặng Khang, thoải mái thật.
May mà chỉ khó chịu lần này thôi, sau này sẽ không gặp nữa.
Đến giữa tháng tư, không ai rảnh để ý đến người khác, tất cả đều vùi đầu vào luyện tập, dẫu sao chỉ chớp mắt thôi ngày thi đấu cũng đã cận kề.
Trước khi vòng loại bắt đầu, Ngô Xuyên xách sữa đậu nành nóng hổi với bánh tiêu đi vào phòng nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ngoan/3512605/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.