Trời đã tối đen, Cố Dương mở cửa phòng nhìn ra ngoài, mắt nhìn theo bóng dáng vừa mới trở về: "Anh ơi, sao bây giờ anh mới về thế?"
Tôn Thành xách balo vào trong nhà, không đáp lời.
Cố Dương nghĩ nghĩ: "Có phải đi cùng với anh Tây không, anh ấy thi xong rồi ạ?"
"Ừm, về cùng cậu ấy." Tôn Thành để cặp sách xuống: "Không cần nhắc tới chuyện này, thi xong rồi thì đừng nói nữa."
Cố Dương thấy nét mặt hắn vẫn luôn lãnh đạm, ngữ khí cũng lạnh nhạt, nhưng nhóc vẫn có thể cảm nhận được điều bất thường nên tinh ý không hỏi tiếp, ngắt lời hắn: "Ăn cơm nhé? Em với Tom đói cả rồi, đang chờ anh thôi đó."
"Nhóc ăn trước đi." Tôn Thành lấy điện thoại di động ra: "Anh phải gọi điện thoại."
"Dạ." Cố Dương ngoan ngoãn chạy tới chỗ bát ăn rồi tự mình đổ thức ăn cho Tom.
Tôn Thành tìm hộp thuốc lá trên ngăn tủ bỏ vào trong túi quần, sau đó đi ra ban công nhìn thoáng qua bóng dáng cậu nhóc ngồi xổm nơi ấy đang cho cún ăn, hắn đóng cửa lại, xoay người bấm số gọi điện cho Quý Thải.
Cuộc gọi được kết nối chỉ trong giây lát.
"Nhóc Thành? Sao tự dưng lại tìm tôi?" Quý Thải ở đầu dây bên kia hỏi.
"Muốn hỏi chị một chuyện." Tôn Thành nói: "Có thể dùng năng khiếu bi-a để nới lỏng điều kiện tuyển sinh ở trường đại học tốt nào không?"
Quý Thải khựng lại một chốc mới đáp: "Cậu không nói tôi cũng biết là hỏi cho anh Tây."
Tôn Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ngoan/3512602/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.