"Anh Tây vẫn chưa dậy..."
Lúc Lâm Thiên Tây mở mắt ra thì trời đã sáng, rèm cửa sổ kéo kín mít che đi ánh nắng, bên tai có tiếng nói rất nhỏ, trong một chốc cậu chợt thấy mơ mơ màng màng, không rõ mình đang ở đâu.
"Còn đang ngủ... Dạ... Em không gọi anh ấy đâu." Là tiếng của Cố Dương.
Lâm Thiên Tây đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó ngồi dậy ngó chiếc giường mình đang nằm.
Đây là phòng của Tôn Thành.
Cậu vén chăn lên nhìn người mình, áo lông đã cởi, quần dài thì không, cứ vậy mà ngủ.
Cố Dương ở bên ngoài vẫn đang nhỏ tiếng nói chuyện, cậu giẫm chân xuống đất, cảm thấy mắt cá chân hơi đau bèn kéo ống quần phải lên nhìn thử, nơi đó được quấn băng gạc dày cộm, bên trong kẹp thêm hai miếng nẹp gỗ để cố định xương, cậu cẩn thận bước khập khiễng đến cửa rồi mở cửa đi ra ngoài.
Cố Dương đang cầm điện thoại nói chuyện: "Để em đi xem xem..." Cúp máy xong, cậu nhóc vừa xoay người đã trông thấy cậu: "Anh Tây! Anh dậy rồi!"
"Ừm." Giọng Lâm Thiên Tây khàn khàn, vừa dứt lời, cậu ho khan một tiếng.
Cố Dương đi tới đỡ cậu: "Anh còn nhớ hôm qua anh tới đây thế nào không? Chưa ăn gì đã ngủ rồi."
Lâm Thiên Tây vòng tay qua vai cậu nhóc, bước chậm rãi đến phòng tắm rửa mặt: "Nhớ mà."
Hôm qua Lâm Thiên Tây trở về rất muộn, Cố Dương xuống lầu đỡ cậu lên cùng với Tôn Thành, sau đó cậu choáng váng rồi thiếp đi, không nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ngoan/3512597/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.