5
Cố Dương ngồi chơi ba ván liền vẫn không thấy Lâm Thiên Tây trở về mới cảm thấy kỳ lạ, bèn đứng dậy đi ra cửa gọi: "Anh ơi."
Tôn Thành đi tới, một tay đút trong túi quần: "Về thôi."
Cố Dương quay đầu lại lấy cặp sách, nhìn trên người hắn: "Có chuyện gì ạ, sao anh không mặc áo khoác luôn vậy?"
"Đi vội." Tôn Thành thuận miệng nói, đẩy vai cậu nhóc: "Đi thôi."
"Anh Tây ơi, bọn em đi nha." Cố Dương bị hắn đẩy ra ngoài cũng không hỏi thêm gì nữa, vội vàng lên tiếng chào hỏi.
Lâm Thiên Tây đi sau lưng Tôn Thành, thoải mái trả lời: "Ừm, đi đi."
Tôn Thành nhìn Cố Dương đi ra ngoài, thế rồi hắn dừng lại bên cạnh cậu một lúc: "Hôm nay nợ cậu một ván, hôm khác chơi."
"Không sao." Lâm Thiên Tây nghĩ thầm lúc này còn quan tâm bi-a gì nữa.
Tôn Thành vẫn chưa đi, đột nhiên bảo: "Đón sinh nhật cùng tôi."
Không phải câu hỏi mà là câu tuyên bố, hệt như không cho đối phương phản bác.
Lâm Thiên Tây liếc hắn, nhếch môi: "Được, đón cùng cậu. Lo mà về nhanh đi! Mẹ nó cậu muốn chết cóng à, chết cóng rồi thì ai đón cùng tôi?"
Tôn Thành khẽ cười. Vẫn cần phải xử lý cái tay, thế là hắn xoay người đi theo Cố Dương.
Lâm Thiên Tây dõi theo bóng lưng hắn đến khi khuất mắt, sau đó quay lại khoá cửa tiệm giúp Dương Duệ, đứng trước cửa hít một hơi thật sâu, rồi lại thở ra một làn sương mờ.
Ấy thế mà Tôn Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ngoan/3512593/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.