Edit: NCX
Chương 45: Có thể là do tôi đánh không đủ lực.
Ngay sau đó Ngô Xuyên bước vào cửa, trông thấy Khương Hạo và Tôn Thành đang kê lại bàn bi-a bị lệch, trong tay Tôn Thành còn có cơ, Lâm Thiên Tây đứng bên cạnh cũng đang cầm một cây, có hơi bất ngờ: "Để mấy đứa luyện chơi chứ không để mấy đứa luyện đánh kịch liệt như thế, đến cả bàn cũng bị đánh lệch luôn à?"
Lâm Thiên Tây và Tôn Thành liếc nhau một cái, tâm ý tương thông mà cùng ngậm chặt miệng.
Khương Hạo cũng không tiện lên tiếng, nhìn tới nhìn lui hai người bọn họ, cảm thấy hai tên này hôm nay vô cùng kỳ quái.
"Thành tích đâu?" Ngô Xuyên hỏi: "Thành tích chạy bộ của Lâm Thiên Tây đâu?"
Tôn Thành xách cơ, khom lưng xuống nhặt quyển vở cùng cái đồng hồ bấm giờ ở trong góc lên, khi nãy lúc động thủ hắn tiện tay ném ở chỗ ấy, sau đó đưa cả hai qua: "Em vừa không cẩn thận làm rơi rồi." Nói xong lại liếc Lâm Thiên Tây một cái.
Lâm Thiên Tây đứng bên cạnh nhếch miệng cười, cảm thấy hắn tìm lý do này cũng quá bừa bãi.
"Em cười cái gì đó?" Ngô Xuyên nhìn cậu, lật quyển vở đang cầm ra rồi phất phất tay: "Tôi xem thành tích rồi, lại đây, tôi muốn nói với em vài câu."
Lâm Thiên Tây đành phải đến trước mặt ông đứng ngay ngắn, mà thỉnh thoảng mắt vẫn liếc về phía Tôn Thành.
Ngô Xuyên chỉ vào tám thành tích ghi chép ở trên giấy phân tích cho cậu, còn nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ngoan/3512551/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.