Bốn giờ chiều, Lâm Thiên Tây vẫn còn nằm bò trên bàn nhỏ vùi đầu mà làm đề, cậu đã như thế được mấy tiếng rồi.
Đồ ăn đặt bên ngoài đã ship đến từ lâu, ăn cũng đã ăn xong, để lại một đống túi bóng và hộp cơm dùng một lần cạnh chiếc bàn.
Cậu đặt một phần cơm kho thịt, nhìn thấy là ấn đặt luôn, không muốn cái gì khác cả mà chỉ thêm một quả trứng, dù sao hôm nay cực kỳ muốn ăn nhiều thêm chút thức ăn.
"Lần sau đến lượt tôi mời cậu." Cậu ngồi làm đề, vẫn không quên nói một câu.
Tôn Thành kéo ghế ra đến gần ban công, cách cậu nửa mét, hắn vắt chéo chân để một quyển kho đề thi trên đầu gối, đang làm đề của mình, nghe thấy thì giương mắt lên nhìn cậu: "Ừm."
Lâm Thiên Tây ngồi thẳng, cầm sách đến bên cạnh hắn: "Giảng một lát đi."
Tôn Thành đưa tay cầm lấy sách cậu, đứng dậy khỏi ghế, ngồi vào chiếc nệm cạnh bàn nhỏ rồi liếc nhìn gương mặt đang nghiêng về phía mình, sau đó tay kéo nệm một chút, hơi tránh sang bên cạnh.
1
Lâm Thiên Tây ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mặt hắn: "Làm gì thế?"
Tôn Thành liếc cậu một cái: "Cậu không chê chật à?"
Lâm Thiên Tây thoáng nhìn khoảng cách giữa mình và hắn, tức khắc ngồi ngay ngắn lại, là bởi nhớ tới tiếng "ba" vừa nãy, vẫn còn hơi không được tự nhiên lắm.
Thật sự cmn vô cùng quỷ dị, tại sao giữa cậu và Tôn Thành lại tồn tại cái thứ cảm giác gọi là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ngoan/3512538/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.