Lâm Thiên Tây không chạy xa lắm.
Cậu biết Tần Nhất Đông chỉ đi ngang qua thôi, nên chạy đến con đường gần đó thì không chạy tiếp nữa.
Kỳ thực tuyệt giao thì cũng không cần thiết phải trốn tránh, nhưng lần này thì khác, là bởi ngồi ở chỗ của người quen chứa một đống kỷ niệm cũ, cậu sợ Tần Nhất Đông thấy cậu sẽ chán ghét.
Lâm Thiên Tây lủi thủi tản bộ trên con đường kia hơn hai mươi phút, tính toán rằng chắc là Tần Nhất Đông rời đi rồi mới trở về tạp hóa.
Dương Duệ đang dọn bàn ăn, nhìn thấy cậu về thì chỉ đống đồ ăn còn sót lại: "Phần cho cậu đó, ăn nhanh đi, nguội hết rồi."
Lâm Thiên Tây chỉ nhìn thấy mỗi anh thì quay đầu ngó nghiêng xung quanh, không thấy ai cả, thế là cậu lại chạy ra ngoài cửa xem thử.
"Khỏi nhìn," Dương Duệ nói: "Nhóc cool guy đi lâu rồi."
Lâm Thiên Tây hỏi: "Cứ thế mà đi?"
"Cậu chạy nhanh như chớp thế mà còn không cho người ta đi à, chả lẽ ngồi chỗ này ngây ngốc chờ cậu chắc?" Dương Duệ ra ngoài vứt rác.
Lâm Thiên Tây nghĩ thầm cũng đúng, chắc chắn là Tôn Thành sẽ cảm thấy mình rất khó hiểu.
Nghĩ vậy thì cậu không nhịn nổi nữa mà nhếch miệng lên tự giễu, cậu ngồi xuống, dứt khoát cầm đũa lên và một đũa to cơm vào miệng.
Dương Duệ thoáng chốc đã trở lại, đến lúc này mới hỏi: "Nghỉ chơi với nhóc Đông rồi à?"
Lâm Thiên Tây cúi đầu ăn cơm, ậm ậm ờ ờ "Ò" một tiếng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ngoan/3512522/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.