Nói hết lời thì cậu tạm dừng một lúc, lại nói tiếp: "Không đúng, không phải chỉ một đề, tôi muốn cả sau này cậu cũng dạy tôi làm đề."
Tôn Thành nhìn cậu, mặt đầy bình tĩnh, nghe xong thì xoay người đi.
Lâm Thiên Tây sải một bước dài, đứng ra đằng trước chắn đường: "Thế là ý gì?"
Tôn Thành dừng lại nói: "Cậu đừng có trêu tôi."
Lâm Thiên Tây chỉ chính mình: "Đệch, tôi trêu cậu chữ nào cơ?"
"Mỗi một chữ."
"Đệt mẹ nó..." Bấy giờ Lâm Thiên Tây mới phát hiện ra căn bản là hắn còn chẳng tin lời cậu: "Cũng không phải là cậu chưa từng thấy tôi ngồi làm bài tập mà, cái này chẳng lẽ còn xạo được chắc?"
Tôn Thành ngẫm nghĩ một lúc: "Ừm, là thật."
"Vậy cậu..."
"Không dạy."
"Tại sao chứ?" Lâm Thiên Tây buột miệng hỏi.
"Phiền," Tôn Thành đáp: "Tôi cũng không nhàn rỗi đến mức ấy."
"......" Lâm Thiên Tây cào tóc một lúc, không còn lý do nào để phản bác nữa, cậu nhìn hắn: "Thương lượng một tí không được à?"
Tôn Thành khoác cặp sách lên vai, phóng tầm mắt ra sau lưng cậu: "Cậu ra kia mà thương lượng."
Lâm Thiên Tây vừa quay đầu lại thì thấy thầy giám thị từ tòa giáo vụ đi tới: "Bạn học đằng kia, làm gì thế! Sáng sớm mà đã chặn đường người ta à!"
"Đệt." Cậu quay lên, Tôn Thành đã đi trước, đi về phía tòa giảng dạy.
Cậu đuổi theo.
Không đuổi kịp, Tôn Thành lên tầng vào A9 rồi.
"Mẹ nó..." Lâm Thiên Tây nhụt chí, không ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ngoan/3512520/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.