Kỳ thực Lâm Thiên Tây cố ý nói lời này trước mặt Tôn Thành.
Cậu không thích dính dáng quá nhiều đến con gái, mà Quý Thải như vừa nãy khiến cậu rất không thoải mái.
Bởi sợ Tôn Thành nổi giận với Quý Thải vì những lời này, nên cậu cũng đã chuẩn bị xong câu tiếp theo, lập tức nói: "Được rồi là do tôi nghĩ nhiều, bạn gái cậu không muốn tán tỉnh tôi, là ông đây tự mình đa tình."
Cậu không muốn phá hỏng quan hệ yêu đương của người ta, chỉ là muốn lần sau nếu có cơ hội gặp lại, Quý Thải sẽ vì vài lời này mà chú ý hơn một chút, vừa khéo cũng có thể kiếm cớ rời đi.
Quả thật mấy câu này có hơi lúng túng, lúc nói xong cả hai đều im lặng mất vài phút, sau đó Lâm Thiên Tây nhìn thấy khóe miệng của Tôn Thành dần dần nhếch lên.
Mắt cậu cũng đã rời đi chỗ khác, rồi lại liếc trở về.
Đệt con mẹ? Tên này đang cười có đúng không?
"Cô ấy muốn tán cậu," Tôn Thành nhếch miệng nói: "Không tưởng tượng được rằng lần đầu tiên gặp mặt đã muốn tán tỉnh rồi mời cậu ăn cơm à?"
Lâm Thiên Tây ngờ vực mình nghe lầm: "Cậu cũng biết?"
"Biết." Tôn Thành dựa tay lên tay ghế, nâng mắt nhìn cậu, rồi đột nhiên hỏi: "Cậu nhìn cô ấy giống bao nhiêu tuổi?"
Lâm Thiên Tây thoáng ngẫm nghĩ: "Hai mươi?"
Dù sao cũng cảm thấy dáng vẻ đó lớn hơn Tôn Thành khoảng hai đến ba tuổi.
"Hai mươi sáu." Tôn Thành nói: "Trông nhỏ con như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ngoan/3512516/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.