Gió ào ào thổi, moto phóng như bay trên đường, cảnh tượng dọc phố văng vẳng bên tai. Lâm Thiên Tây híp mắt đón gió, đang suy nghĩ về chuyện mình vừa mới làm, não đã tự bổ ra một màn kịch——
Thanh niên khóc sướt mướt chạy đi tố cáo: Chú cảnh sát ơi, cháu bị cướp!
Chú cảnh sát rất nghiêm túc: Mau nói đi, bị cướp vật đáng giá gì?
Thanh niên: Bộ đề thi của cháu!
Thanh niên: Nhưng mà nó lại trả cháu tiền...
"Ha!" Lâm Thiên Tây bổ não đến đoạn này thì cười thành tiếng.
Moto "két" một tiếng phanh gấp lại, Lâm Thiên Tây lập tức bị bổ nhào đầu về đằng trước, mặt đập mạnh vào tấm lưng cứng rắn của Tôn Thành, bàn tay giữ sau yên theo quán tính vồ lên níu lấy eo hắn.
Lần va này khiến mặt cậu đau điếng, cậu ngẩng mặt lên ôm mũi: "Đệch mẹ, cậu cố ý đấy à?"
Tôn Thành chống chân xuống đất: "Cố ý đấy, chẳng lẽ phanh bừa?"
Lâm Thiên Tây ôm mũi nhìn gáy hắn, bất giác để ý đến xung quanh, bên cạnh có mấy căn nhà, là một khu dân cư có hơi cũ kỹ, phong cách xây nhà cũng rất cổ. Cậu phản ứng kịp: "Cậu ở đây sao?"
Tôn Thành không phủ nhận, nghiêng đầu liếc mắt nhìn ngang hông: "Buông tay."
Lâm Thiên Tây mới phát hiện ngón tay mình vẫn còn đang níu lấy lưng quần hắn, hơn nữa còn ở trong trạng thái kéo về phía mình, rất giống như định cởi quần người ta, cậu liền buông lỏng tay, chống sau yên rồi nhảy xuống, đứng bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ngoan/3512514/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.