Tích, tích tích ---- bên trong xe taxi vang lên tiếng đồng hồ của chương trình phát thanh.
Lâm Thiên Tây ngồi ở hàng ghế sau, mắt quét từ trái sang phải, rồi quay đầu nhìn cảnh ngoài cửa xe một hồi, sau đó lại nhìn về bên trong xe.
Xe chạy nửa giờ, cậu cứ nhìn như vậy liên tục nửa giờ.
Bên ngoài nắng nóng chói chang, bóng rừng cây ve kêu trải xuống ven đường đầy bụi bặm, vừa ồn ào lại buồn tẻ.
Lâm Thiên Tây dùng tay phải lau mặt một cái, mới cảm giác được sự chân thật.
Ngoài cửa sổ xe gió thổi thoang thoảng, phía trước là tài xế lái xe với kiểu tóc Địa Trung Hải, tất cả đều rất chân thật.
Có lẽ hôm nay tài xế ăn bánh có nhân hành tây, vừa lái xe vừa hát, mùi vị phảng phất trong xe.
Là thật, nhưng quá chân thật rồi.
Lâm Thiên Tây nhịn không được xoa xoa cái mũi, khẽ nghiêng về phía bên cạnh, đầu đặt lên cửa sổ xe rồi nhắm mắt lại, nghe chương trình phát thanh nói hiện tại đã là bốn giờ chiều.
Thế giới này, có nhiều lúc cmn thật kì diệu.
Tài xế lái xe đột nhiên không hát nữa, hỏi: "Cậu đi Bát trung làm gì?"
Lâm Thiên Tây mở mắt: "Gì cơ?"
" Cậu gọi xe không phải muốn đi Bát trung sao?" Tài xế nghiêng mắt nhìn lên kính chiếu hậu, xuyên qua tấm kính khó chịu mà quét mắt nhìn thân hình của cậu: "Nhìn cậu không giống học sinh lắm."
Ban đầu đơn giản chỉ là cuộc nói chuyện giữa tài xế và khách, nhưng cái nhìn của ông lại khiến cho người khác cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ngoan/1153976/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.