Thấp thoáng thời gian bảy ngày đã hết hạn, và cũng là lúc bà Hoàng phải thanh toán số tiền bồi thường hợp đồng cho người ta
"Bà Hoàng, tiền của chúng tôi đâu?" trong sảnh là ba vị giám đốc của ba công ty khác nhau đến đòi nợ bà, họ cũng từng là đối tác làm ăn với tập đoàn Hoàng Thị
Bà Hoàng nhìn họ vẻ mặt đầy lúng túng, ái ngại
"Tiền...tôi...tôi...không có"
Nghe vậy một người trong đó tức giận đập bàn
"Hừ, bà nói không có? Không có là thế nào? Chẳng lẽ bao nhiêu nguồn vốn của chúng tôi phải lăn công cốc, đổ sông đổ biển hết sao?"
"Tôi xin lỗi, các anh cũng thấy đó, nhà của chúng tôi bây giờ vô cùng khó khăn, chồng và con gái tôi..."
"Cái đó chúng tôi không quan tâm, hừ nếu đã vậy thì các người cứ chờ mà ngồi tù đi" không để bà nói hết câu, họ đã cướp lời gắt lên
"Các anh...các anh...xin hãy..."
"Không xin xỏ gì nữa, chào bà" họ đánh gãy lời nói của bà sau đó bước ra ngoài
Thấy vậy, bà Hoàng vội vã chạy theo níu họ lại, miệng liên tục cầu xin
"Xin các anh, đừng làm vậy, xin các anh mà..."
Mặc kệ cho dù bà có khóc lóc cầu xin họ vẫn không nể mặt, hất tay bà ra, xô bà ngã trên đất rồi bỏ đi
"Bà chủ, bà có sao không?" lúc này tài xế nhà bà là ông Nam chạy đến đỡ bà đứng dậy
Bà Hoàng vội nắm lấy tay ông, gấp gáp nói:
"Không kịp, anh hãy đưa tiểu mi ra nước ngoài giúp tôi, tôi không thể liên lụy nó được"
"Bà chủ, vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-duong-tinh-yeu/770859/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.