Ngày hôm sau, tại sân bay hai nhà Dương,Hoàng đã đưa con mình đến để sang Mĩ họ ân cần dặn dò:
Hoàng Phạm Trà Mi cô qua đó phải ngoan ngoãn nghe lời lớp trưởng Dương Thiên Thiên không được bướng nghe rõ chưa? Nếu không tôi sẽ cho cô biết tay_ông Hoàng nói vẻ mặt như đe doạ nhưng thực chất chỉ là đùa giỡn
Con tự lo cho mình được!_tiểu mi trả lời ngắn gọn, ý không muốn phụ thuộc vào Thiên Thiên
Thiên nhi con qua bên đó phải tự chăm sóc bản thân!_ông bà Dương nói
Vâng con biết rồi ba mẹ đừng lo!_Thiên đáp lời
"Mời quý khách ổn định vị trí máy bay xxx sắp cất cánh"_tiếng loa thông báo của nhân viên reo lên
Chào ba mẹ con đi!_hai người cùng đồng thanh
**
*
Ngồi trên máy bay tiểu mi lặng im không một lời nói Thiên Thiên đành phải mở miệng:
" Cậu đã ăn uống gì chưa "?
- rồi
Một tiếng đáp trả lạnh nhạt
"Cậu đã chuẩn bị tinh thần và bản kế hoạch rồi chứ?"
- rồi
Lại một tiếng đáp trả
"Cậu nghĩ lần này chúng ta có thành công không?"
- tùy
Sau mỗi câu trả lời của tiểu mi Thiên Thiên lại cảm thấy trong tim đau nhói như mất mát một thứ gì đó, anh muốn hét lên thật to rằng: "Hoàng Phạm Trà Mi cậu tỉnh lại đi" nhưng mà mỗi khi lời nói ra đến thì cậu lại không dám đành khép kín miệng lại, ngay cả nhìn anh cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy
Haizzz...từ lúc nào anh lại suy tư đến thế!
Tại sao mỗi khi thấy sự lạnh nhạt của tiểu mi anh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-duong-tinh-yeu/770852/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.