Chương trước
Chương sau
*Trong giấc mơ của Duyên*(Tối hôm ấy)
-Anh! Hay là chúng mình...?(Win)
-Ko được đâu! Bây giờ vẫn còn trong tổ chức mà!
-Vậy thì rời đi! E đã chán ngán cái cảnh phải chờ đợi trong vô vọng này lắm rồi!(Win)
-E...Sao em ngây thơ quá vậy? Em nghĩ tổ chức là gì? E nghĩ tổ chức là cái chợ vào ra dễ dàng như thế sao?
-Tổ chức đã giết hại cả gia đình em....E....em hận cái tổ chức này lắm rồi! E ko muốn ở đây nữa!...A...Anh là No.2 mà, anh làm được mà, phải ko?
-Mặc dù là No.2 nhưng..... anh xin lỗi! E có thể đợi một thời gian nữa được ko? Đợi 1 ngày nào đó, anh giết được hắn, rồi chúng ta.....sẽ đi...thật xa....
“Độp, độp, độp”-tiếng vỗ tay vang lên sau lưng.
-Nói hay lắm! Ko ngờ No.2 lại có ý định phản bội tổ chức, nghe theo tiếng gọi của tình yêu à?Nực cười! Vậy thì....chào!(Giọng người đàn ông phía sau rất mờ ảo...)
“Đoànggggg” – tiếng súng vang lên, người đàn ông danh xưng là No.2 ngã xuống.
-T cũng làm theo lệnh của Waraky thôi, sorry guy!(Key-hình ảnh lúc này rõ nét hơn, là Key, đã bắn anh.....)
“Không! Không! Không! Làm ơn!”
Cô choàng tỉnh giấc. Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ. Người cô nhễ nhại mồ hôi, tái nhợt đi vì sợ hãi...
Liệu, giấc mơ ấy có thật trong quá khứ!!?
*Sáng hôm sau, ở trường*
Đang đi trên cầu thang, Quân từ đâu chạy đến vỗ vai cô hỏi:
-Ê! Cô có giỏi bắn súng ko? Ý t là súng đồ chơi ấy!
-À...ừ....Sao?(Duyên)
-Hẹn cô tối nay đi tập bắn với tôi ở khu vui chơi MaxRain nhé!
Cô chợt giật mình nhẹ, tròn mắt và đơ người đi một lúc.
-Này, ê, có đi ko?(Quân đánh thức Duyên)
-Ừ....ừ....Đi thì đi!
-Vậy 8h30, OK?
-Ok.
*Giờ ra chơi*
Hoàng từ đâu bất ngờ chạy tới kéo Duyên ra ngoài, áp sát vào tường. Tay chống sát bên cạnh cô, mắt cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào cô, như định nói gì đó, rồi lại thôi.... Nhiều học sinh nhìn thấy cảnh tượng này quá hanh quá nguy hiểm đều ồ lên kinh ngạc....^^
-Sao nào? Có vấn đề gì?(Duyên vẫn đảo mắt thản nhiên hỏi)
-Cô ko có cảm giác gì à?(Hoàng)
-Ko! Sao?(Duyên dứt khoát)
Anh đưa khuôn mặt của mình lại gần cô hơn(Khoảng cách lúc này là 3cm^^)
Lũ học sinh nhiều chuyện lại ồ lên lần nữa....
-Như vậy vẫn chưa đủ à?
-Chả sao cả!
Câu trả lời lạnh lùng của Duyên làm Hoàng đơ hết cả người, quê một cục to tướng....
Quân cũng chứng kiến cảnh này, cậu ta cảm thấy khó chịu vô cùng, liền chạy tới, hất tay Hoàng ra:
-Hai người làm cái gì vậy? Trò hề cho cả trường xem à?
Duyên định bỏ đi thì bị Hoàng giữ tay lại:
-Lẽ nào....trong quá khứ của cô....?
-Im đi, chẳng có quá khứ gì cả!(Duyên quát)
-Ko có quá khứ sao?(Quân dò hỏi)
-Chẳng tốt đẹp gì đâu!(Duyên nói rồi bỏ đi)
Hoàng thì cười nhạt, Quân thì đang đăm chiêu suy nghĩ, ko biết có ý đồ gì đây!?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.