Sáng hôm sau ,Nguyệt đã lên đường đi tìm thảo dược,dự tính ít nhất phải trên bảy ngày thì cô mới về.
Thế là ở tiểu viện chỉ còn Ngọc Khê và Văn Văn cơ ở đó,dù sao cũng đã hứa với đệ tử mình sẻ chăm sóc tiểu tử kia,nên Văn Văn Cơ không muốn nhưng vẫn phải làm.
Ông tính toán thời gian sau khi mở Phá Thiên Cách thì chân của Ngọc Khê bây giờ chắc đã có cảm giác trở lại mang một gương mặt chán chường,Văn Văn Cơ bước vào phòng Ngọc Khê,nhấc cậu ngồi dậy.
- Vãn tiền bối người...người..
Quá bất ngờ Ngọc Khê lắp bắp không nói nên lời.
Không nói nhiều,Vãn Văn Cơ bắt đầu trị liệu,mới đầu là hai chân sau đó là tới tay hai tay này ông có thể nối gân lại nhưng muốn hoàn thiện thì phải chờ thảo dược mà Nguyệt sẻ hái về.
Ngọc Khê đau tới ngất xỉu,bất tỉnh lại bị Vãn Văn Cơ bắt cho tỉnh lại,cứ lặp đi lặp lại vài lần cuối cùng cũng xong, cậu như chết đi sống lại đau đớn cùng cực.
Vỗ tay ,vươn vai,Vãn Văn Cơ vuốt râu nhìn Ngọc Khê đầy ẩn ý .
- Mỗi ngày ta sẻ đều làm như thế,được rồi từ bây giờ ngươi tự cố gắng mà ngồi dậy xuống giường tự mình tìm cách ra tới cửa thì mới có cơm ăn,ta nói xong rồi giờ phải đi đây.
Ông quay lưng đi mà không hề ngoảnh lại hôm nay hoa khôi của kĩ viện lớn nhất thành này sẻ lộ mặt,ông không thể bỏ lở khoảng khắc này được.
Mồ hôi trên trán đỗ như mưa,Ngọc Khê dồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-cach-de-yeu-anh/3708945/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.