Chương trước
Chương sau
Hà nhìn khuôn mặt của Ý bị đánh đen đỏ hết một bên mà không khỏi xót giùm .

- Chứ mầy nghĩ ai .

Ý cười khẩy ,ngồi dậy lấy tay bảo Hà mau ngồi xuống.

Nhưng tao không tài nào hiểu ,tại sao mầy biết tao bị đánh.Tao đoán ,đâu phải tự nhiên mà mầy điện thoại cho tao khi trong tiết .Hà từ từ ngồi xuống ,lấy vài miếng bánh để trên bàn bỏ vào miệng.

- Còn vụ thầy giám thị thì sao ,ông ta khó tính đó giờ ,đâu có tin ai sao mầy làm ổng đích thân xuống tới nhà vệ sinh vậy.

Đây củng là điều mà Ý luôn thắc mắc ,suy nghĩ muốn nát óc vẫn không ra .

Nhai nốt miếng bánh ,Hà chậm rãi giải thích.

- Đơn giản thôi ,ông ta có tính đa nghi mà ,lại rất ghét học sinh hút thuốt ,tao chỉ gửi tin nhắn vô danh nói rắng thấy có người đang lén hút thuốt ở nhà vệ sinh nữ thế là xong.

Vỗ hết mấy miếng bánh thừa trên tay Hà nói tiếp.

- Đừng hỏi sao tao biết mấy chuyện này ,tao củng chả có sở thích biến thái điều tra ai đâu ,của cha mầy tất đấy ,ổng đưa tao cả một sắp tài liệu về mấy thầy cô ở đây để ngừa thằng em mầy kiếm chuyện.

Đúng là Ý đã coi thường việc cha mình xem trọng người em kia như thế nào rồi ,mà củng không sao nhờ vậy mà cô mới thoát được ngày hôm nay.

Sự kỳ vọng của cha Ý là rất cao ,cô đã rất áp lực từ khi còn nhỏ ,nhưng Ý muốn phản kháng ,luôn đi trái với ý của cha mình ,nên bây giờ sự kỳ vọng đó lại đặc lên người em còn lại của Ý.

- Nếu mầy biết ,sao không đi xuống cứu tao mà chọn cách đi méc thầy giám thị.

Nghe câu hỏi của Ý ,Hà suýt sặc nước ,không ngờ Ý lại suy nghĩ đơn giản đến vậy ,nó tưởng chuyện gì cứ đánh đấm là giải quyết được sao.

- Mầy không muốn giải quyết tận gốc à ,tao đâu thể nào mà xuất hiện kịp thời để cứu mầy hoài được .

Uống vội thêm miếng nước Hà nói tiếp.

- Tao đã giúp mầy tới đây rồi ,việc còn lại thì phải coi mầy làm thế nào thôi.

Ý vẫn ngu ngơ không hiểu lời của Hà nói ,Hà chán đời vỗ trán vài cái ,có thiệt con nhỏ này là con chủ tịch thật không vậy .

- Sao tao vẫn chưa hiểu mậy.

Hà bực bội ,lắc người Y tới thần hồn điên đảo ,con nhỏ này bị đánh riết ngu người luôn rồi hay gì .

- Mầy đang là người bị hại đó đồ ngu ,tạo áp lực cho bọn kia biết mầy là ai ,cha mầy là ai đi ,hiểu chưa.

Hà lắc Ý muốn xuất hồn luôn ,Ý ậm ờ nói đã hiểu .Nói xong Hà đưa Ý ra cổng về nhà ,đến bệnh viện kiểm tra thương tích xem như thế nào .

Hà biết chủ tịch chắc chắn sẻ không bỏ qua chuyện này ,đó củng là lý do Hà để bọn kia đánh Ý vài cái rồi mới báo cho thầy giám thị ,tốt nhất Ý đừng để bao công sức Hà bỏ ra phải đồ sông ,đồ biển.

Đi về lớp ,Hà học hết mấy tiết còn lại,học xong Hà định xách đít đi về thì đằng sau có người gọi lại.

Định xem là ai ,thì Hà chán nản nhìn người trước mặt ,lớp trưởng kính mến có chuyện gì nữa đây ,Hà đã cho qua chuyện văn nghệ rồi mà.

- Gi nua day lop trudng ,dinh cho tui bat ngd gi nua day.

An đứng trên bục nhìn xuống Hà bằng ánh mắt trống rỏng, khối 11 đã về hết rồi ,chắc giờ này chỉ còn Hà với An là còn ở lớp.

Dụ gì nữa đây trời ,sao nhìn cậu ta như sắp chết tới nơi vậy ,tính làm chuyện điên khùng gì nữa không biết.

- Bà chắc nghĩ tui là một người bạn tồi tệ lắm đúng không .

Hốc mắt cậu ta hơi đỏ không biết có phải bụi bay vào mắt không hay tự nhiên bị thế ,Hà hơi khó chịu rồi ,sao cậu ta nói như chuyện vừa rồi là bị ép, bắt đắc dĩ mới làm vậy.

- Giờ mới biết hả ,nhờ phúc của ông xém nữa là tui đẹp mặt rồi .

Chỉ thấy An cúi đầu ,không biết suy nghĩ gì ,cậu ta từ từ tiến đến cửa sổ ,mở toạt cánh cửa ra, một luồng gió mạnh luồn vào khiến tóc An tung bay trong gió .Cậu ta quay lại nhìn Hà nở một nụ cười đẩy tội lỗi .

- Xin lồi ,chỉ một lần này nữa thôi ,tui sẻ không bao giờ làm mấy chuyện đó nữa.

Hà sửng người không biết An định làm gì ,Hà đang đứng ở cửa ra vào cách An cả một khoảng dài ,sao cậu ta nói chỉ một lần nữa ,An tính làm chuyện động trời gì nữa ,sao tự nhiên lại mở cửa sổ thế kia.

Hà hơi sợ rồi ,tốt nhất là đừng giống như Hà đang nghĩ.

- Ông định làm gì.

Dứt câu ,An nở một nụ cười nhìn Hà ,trong miệng lẩm nhẩm lời xin lỗi ,rồi cậu ta buông tay định nhảy lầu qua đường cửa sổ.

Tưởng chừng An nghĩ mình sẻ chết ,thì có một vòng tay kịp lúc ôm cậu ta ngã xuống ,là Hà chứ không ai .Lúc mà

An tính nhảy xuống Hà đã lao như bay đến nắm cậu ta lại.

Một khoảng cách không quá gần để cứu người kịp thời ,nhưng ai quan tâm tới mấy chuyện đó ,Hà đã dùng hết sức bình sinh để không cảm thấy hối hận cho sau này .

Cuộc đời này không bao giờ có từ " nếu như" đâu ,củng chả giống như mấy cuốn tiểu thuyết trùng sinh chết đi rồi sống lại ,thực tế luôn rất khắc nghiệt chết là hết ,làm gì có cơ hội mà làm lại.

Hà đã chứng kiến cái chết đầy tiếc nối của chị Tươi ,tới đây Hà còn sắp phải thấy cô bạn mà mình mới quen không lâu nữa củng phải rời xa trần gian vì bệnh tật .

Tại sao một người đang khỏe mạnh như An, lại muốn tìm đến cái chết chỉ vì mấy lí do nhảm nhí của cậu ta chứ.

- Bị điên hả ,đây là tầng 3 đó.

Hà tức giận quát thẳng vào mặt An ,do lúc nảy ôm cậu ta ngã xuống , nên bây giờ Hà vẫn còn quỳ trên người của An.



Sự việc Hà cứu An quá nhanh chóng ,cảm xúc trong người cậu ta đang lẫn lộn ,An cứ nằm ngơ ra đó ,rồi nước mắt không biết từ đâu mà chảy ra như mưa ,cậu ta củng không kìm nén nữa mà bật khóc.

Hà củng ngơ ngác nhìn An một hồi lâu ,rồi Hà đưa cho cậu ta một ít giấy đề chùi nước mắt.

Không biết cậu ta đã gặp chuyện gì ,nhưng chắc phải dồn nén giữ lắm mới khóc lâu như vậy ,Hà thì cứ ngồi bên cạnh đưa từng tờ khăn giấy cho An mà không nói gì.

- Ai cần bà cứu tui .

Tiếng An nghẹn ngào ,nhìn sang trách móc Hà.

- Để ông chết ở đây ,người khác tưởng tui là thủ phạm đẩy ông thì sao .

Rồi Hà nhào tới lấy một miếng giấy trong túi An ra ,quả nhiên như Hà nghĩ ,cậu ta viết di thư đủ thừa Hà mọi chuyện ,tuy nói không có chứng cứ nói thủ phạm là Hà ,nhưng mà người khác mà đọc phải cái này thì ai tin cô trong sạch nữa chứ.

Thấy Hà biết rỏ mọi chuyện ,An cúi đầu khóc nức nỡ.

- Tui nhớ chưa từng có thù oán gì với ông hết mà ,sao ông lại làm vậy.

Hà đang nói chuyện rất nhẹ nhàng ,mong An có thể giải thích lý do đầy thuyết phục.

- Tui muốn được cô ấy công nhận ,nên mới làm tới bước đường này.

Trong lòng An thật sự rất khó chịu ,An thích Vy là thật lòng ,nhưng cô ta luôn nói An là kẻ chẳng được tích sự gì ,nếu muốn được ở bên Vy phải làm mình trở nên hữu ích hơn ,thì Vy mới công nhận.

Hà nghe thì nóng rang hết cả người ,An nó bị ngu sao ,còn gia đình của chính mình thì sao ,Hà không cho rằng

An thành thật với cảm xúc của mình là sai ,nhưng phải lý trí hơn chứ.

Tương lai rãi hoa đang chờ An phía trước ,đã có chủ tịch làm bệ đỡ ,có thêm Hà đảm bảo việc không có ai ngăn cản việc học hành, thì cớ gì lại làm khổ chính mình như vậy.

- Rồi ông nghĩ nhảy xuống đó chết ,thì con Vy nó sẻ yêu ồng hả, có từng suy nghĩ ông sẻ hại tương lai của tui chưa ,ông là đồ hèn hạ ,mới dám đem mạng sống của mình ra để đánh cược.

An đuối lý ,chỉ biết ngồi đó nghe Hà nói ,An biết mình sai rồi ,nhưng lúc đó An không suy nghĩ được thêm gì khác nữa.

- Dù ông có chết nó củng chả yêu ông đâu ,không chừng nó còn nói ông ngu nữa kìa ,mà lỡ ông không chết thì sao ta ,ví dụ nằm liệt giường hay gì đó ,thì lúc đó người buồn và khóc nhiều nhất chính là mẹ ông rồi, giờ ông ngồi đây khóc tiếc thương về mối tình thanh xuân năm 17 tuổi còn đòi sống ,đòi chết nữa .

Hà thở một hơi rồi nói tiếp.

- Vậy ông nghĩ có đáng không, không đáng một chút nào ,tui củng không ngờ ông lại có tình cảm sầu đậm với con Vy đền vậy ,tưởng hai người chỉ mới quen một tháng nay thôi mà

An hiểu những gì Hà nói ,cảm giác tội lỗi với người mẹ đơn thân nuôi mình hàng chục năm bất giác cuộn trào trong lòng ,chỉ là vài năm trước trong một lần nằm viện do bị sốt ,An đã gặp một cô bé ,đã làm lòng cậu ấm áp gấp bội phần do thiếu thốn tình thương từ gia đình.

Cô gái ấy có một mái tóc ngắn ,đôi mắt to tròn rất có hồn mỗi khi nhìn thấy gì đó ,cổ còn có một nốt ruồi ở dưới mắt trái rất có duyên.Cử chỉ dịu dàng thêm lời nói ngọt ngào ,làm An cứ vui vẻ trong lòng.

An đã bị hút hồn từ khi gặp nhau lần đầu ở hành lang bệnh viện ,ngày nào An củng ra ngồi nói chuyện với cô bé đó mà quên hỏi tên của người ta là gì .

Rồi củng đến ngày An xuất viện ,cô bé kia còn ra tiễn cười nói lời tạm biệt ,mong An sẻ có nhiều sức khỏe và không còn bị bệnh gì nữa ,rồi cổ đi quay vào bệnh viện ,những bước đi loạng choạng của cô ấy khiến An xót thương vô cùng.

Nảy giờ là An kể cho Hà nghe về kỉ niệm khi gặp Vy lúc ở bệnh viện ,Hà chau mày nhìn An nói.

- Coi chừng ông lộn người rồi đó ,cô bé kia không phải con Vy đâu.

An nghe Hà nói thì cười giều .

- Gương mặt của cô ấy làm sao tui có thể quên được.

Hà biết An không tin mình thì bực bội hơn.

Lúc đó ông học lớp mấy.Lớp 7.

Nghe thấy câu trả lời ,Hà vỗ mạnh vào vai của An khiến cậu ta giật mình.

- Vậy thì phải rồi ,con Vy hồi học lớp 7 có bệnh hoạn gì đâu ,với lại nó để tóc dài không hà ,người ông gặp là chị em song sinh với con Vy đó.

Bà Hà đang nói gì vậy ,sao có thể ,Vy còn có chị nữa sao,vậy thì từ trước tới nay An đã làm cái quái gì vậy ,nhận nhẩm người hay sao .

An mất bình tĩnh ,quay sang nắm chặt vai Hà hỏi rỏ.

- Lời bà đang nói là sự thật đúng không ,bà không có an ủi tui nên nói mới mấy lời đó.

Hà hất tay cậu ta ra ,chán nản lấy điện thoại ra đưa cho An coi tấm hình Hà và Trang chụp cùng nhau ngày hôm qua.

- Nè ,banh mắt ra mà coi ,ai rảnh mà an ủi ông.

Khi thấy người con gái có diện mạo giống y như Vy trong hình ,lòng An như sụp đỗ ,chính là cô ấy rồi ,kiểu tóc còn có nốt ruồi ,thêm nụ cười dịu dàng đó nữa ,không sai vào đâu được .

Vậy là Hà không có nói dối ,vậy là từ trước đền nay người luôn ngộ nhận là An ,An cười chua chát trong lòng ,rốt cuộc thì cậu ta đã làm cái trò cười gì hỏm nay đây ,ít ra An phải nhận ra Vy tính tình rất khác mới đúng chứ ,còn định đi chết để chứng minh cho tình yêu đó nữa ,đúng là buồn cười mà.

Thấy An như đã hiểu ,Hà có nên cho cậu ta một vố chí tử nữa không ta.

- Muốn đi gặp cô ấy không ,nếu ông còn chậm trể thì e cả đời này ông củng chẳng còn cơ hội mà gặp mặt đâu.

Nghe câu Hà nói ,An rất ngạc nhiên tại sao lại không còn cơ hội ,chẳng phải cô ấy vẫn ở đó sao.

- Tại...tại sao.

Hà thở dài ,gương mặt tiếc nối thêm một nổi buồn không thể tả.

- Trang nó chỉ còn sống hơn một tuần nữa thôi ,ông gặp người ta ở bệnh viện mà không biết nó bị bệnh gì sao ,vậy mà khi gặp lại còn nhận nhầm người nữa chứ ,ông có thật là thích người ta không vậy ,quá tệ.

Hà chán nản ,đứng dậy xách cặp ra về ,xong chuyện rồi hôm nay đúng là quá mệt mỏi ,đủ thứ chuyện xảy ra .Bước ra khỏi lớp thì thấy Nhiên đang đứng đợi mình ngoài cửa ,chắc nảy giờ Nhiên củng nghe hết mọi chuyện ,thấy Hà bước ra, cậu cười dịu dàng sánh bước cùng Hà về nhà.



Còn An vẫn còn ngồi đó thơ thần ,một hồi lâu mới đứng dậy đi về ,Hà nói rất đúng An quá tệ để hiểu mọi việc xung quanh ,An bắt nhịp khá chậm ,nếu không ai giải thích cậu ta sẻ không hiểu gì .Việc người cha kia mướn Hà trông coi An ,An củng chưa hề biết đến .

Lúc trước An rất ngoan ,lại học rất giỏi lại có tương lai có thể thừa kế sản nghiệp của chủ tịch ,vậy mà từ khi An gặp Vy rồi nghĩ Vy là ánh dương của cuộc đời mình thì mọi chuyện đã thay đổi hết quỷ đạo vốn có của nó.

Chủ tịch rất nhứt đầu về thành tích tụt dốc không phanh của An ,ông đã liên lạc gặp riêng Hà đề nói chuyện ,Hà củng kể hết cho ông nghe về An gần đây ,và củng hứa sẻ giúp hết sức trong khả năng có thể.

#--~10-

Phong gà đang nằm ở nhà sầu đời ,đợi có ai về cho mình ăn không ,bà chị già nay về trễ quá làm nó nóng hết cả ruột ,mấy ngày nay có mấy thứ không sạch sẻ quanh quẩn ở đây suốt ,làm Phong gà không dám chợp mắt lần

nao.

Nằm ngáp một hồi thì Triết về trước ,cu cậu hôm nay còn mua một hộp cá viên chiên to bự về ,nay rỏ ràng là Triết về trễ mà bà chị mình còn trễ hơn.

Đề hộp cá viên trên bàn đợi Hà về cùng ăn ,Triết đi thay đồ trước ,vo gạo bắt cơm lên ,rồi lại tủ lạnh lấy đồ rã đồng, chút nữa sẻ coi làm món gì.

Đợi tầm 10p thì Hà củng về ,Phong gà thấy Hà về thì mừng lắm ,Hà dẹp xe ,lấy đồ ăn cho Phong gà cùng con mực .Rồi Hà và Triết cùng ngồi ăn cá viên nói chuyện đủ thứ trên trời ,dưới đất.

Ăn cơm xong Hà và Triết sẻ học bài tới chiều ,Triết học không quá tệ nhưng không được giỏi như Hà ,ngồi kế bên

Hà có thể kèm cho em trai luôn.

Nhiên hôm nay củng xách cặp qua nhà Hà học ,vì có mấy bài cậu bí quá không biết làm như nào ,học cho tới xế thì Triết xách xe chạy ra quán ,chỉ còn Nhiên và Hà cùng nhau làm bài.

Ngồi im lặng quá củng hơi chán ,nên Nhiên kiếm chuyện để nói.

- Bửa nay bà ngầu dễ sợ .

Hà cười cười trá lời.

- Run thấy bà đó chứ ,sợ nói sai cái gì thằng An nó lao ra tự tử nữa thì mệt.

Gấp bài vỡ lại ,Nhiên ôn tồn nói tiếp.

- Mà bà nghĩ nó sẻ thế nào khi gặp lại cô bạn kia .

Hà cắn bút ,suy tư một hồi.

- Chắc là vừa vui ,vừa buồn, vui vì gặp lại người xưa ,còn buồn vì người xưa sắp chết.Nếu là ông thì sao.

Hà nghiên đầu hỏi ngược lại Nhiên.

Nhiên tỏ ra rất bình thường ,nhìn thẳng vào mắt Hà mà trả lời.

- Thứ nhất làm gì tui có thể nhận lộn người được ,nếu đã thương người ta thật lòng, thì bên ngoài người ấy có thay đổi thế nào thì tui vẫn nhận ra.

Nhiên không hề nói dối ,việc đợi hàng trăm năm để cùng đầu thai với Hà không phải là chuyện đơn giản ,không biết Nhiền đã phải trãi qua những gì mới có thể gặp Hà ở ngày hồm nay. Rồi có thế kiểm được Hà và lớn lên cùng nhau đã là điều không thể ngờ tới .

Kiếp trước cậu đã lỡ hẹn rồi ,Nhiên tin vào lời nói cuối cùng của Nguyệt ,nghe thật sự rất ngu ngốc ,rỏ ràng chỉ có một mình cậu nhớ thôi ,chứ Hà là kiếp sau đâu có nhớ gì ,nhưng cậu luôn hi vọng có một ngày Hà sẻ thật lòng mà chấp nhận cậu.

Hà nhìn vào cặp mắt chân thành của Nhiên khi nhìn mình mà không khỏi thở dài ,làm sao Hà có thể không biết cho được nhưng bây giờ chưa đến lúc ,Hà và Nhiên còn nhỏ nên từ từ bồi đắp tình cảm.

Mà sao càng nhìn ,Hà cảm thẩy Nhiền càng có sức hút vậy nè ,sao đó giờ Hà không cảm nhận được gì hết vậy ta ,nhìn gần còn rất là bánh cuốn luôn đó chứ ,trong vô thức tay Hà đã đặt trên mặt của Nhiền.

Hành động đột ngột của Hà làm cho Nhiên giật mình ,cậu không né tránh ,chỉ nghĩ nàng ấy hôm nay lại chủ động như thế chắc củng có tâm tư đối với cậu.

- Bà muốn...

Chết cha ,cái tay của Hà nó không có nghe lời chút nào ,cái tình huống này giờ làm sao đây ,nếu rút tay về còn khó xử hơn .

Mặt Hà phải nói là rất tỉnh ,mắt củng không dao động ,Hà dịch chuyển tay lên một chút để vén mấy cộng tóc của cậu rớt xuống ,rồi cười tự nhiên như không có gì.

Nếu mà Hà cứ đùa giỡn kiểu này thì tim của Nhiên sẻ bị hư mất ,được rồi hít thở đều nào ,bình tĩnh ,bình tĩnh.

Phong gà ở ngoài thấy cảnh này thì nghệch mặt ,đại nhân ơi ,ngài phải tỉnh táo lên ,bà già đó nguy hiểm lắm ,lỡ sau này hai người lấy nhau ,người khổ sẻ là ngài .

Tự nhiên thì tiếng chuông điện thoại Hà vang lên ,là một số lạ ,Hà bắt máy xem thử là ai ,thì bất ngờ làm sao .

Tên An đang đứng trước cổng nhà Hà ,Hà nhờ Nhiên ra mở cổng giùm ,còn mình thì dọn đống bài tập.

Khi thấy Nhiên ở nhà Hà ,An còn cho rằng mình đi lộn nhà ,nhưng trên lý lịch là ở đây mà.

- Kiếm tui chi.

Hà rót ly nước đẩy tới trước mặt An.

- Thật ra tui.tui tới đây muốn hỏi bà gặp cô ấy ở đâu ,tui muốn đến gặp cổ .

Nhiên củng ngồi đó ,đời nào cậu đi về khi có một người con trai ở trong nhà Hà.

- Thấy bờ ruộng kia hôm ,chắc chút nữa bả ra tới giờ á ,còn muốn nhanh hơn thì tới thẳng nhà con Vy ,chắc ông biết mà ha.

Hà đưa tay chỉ về phía bờ truộng cách nhà hai căn, còn bồi thêm việc ở nhà Vy nữa làm An cúi đầu xấu hổ.

Cậu ta hỏi xong thì xin phép đi về ,còn tiện mắt nhìn sang Nhiên đứng sau Hà ,quả là rất khác biệt ,thảo nào Vy lại mê Nhiên như điếu đỗ thế kia.

Nhưng người thế kia làm sao có thể thích Vy được ,nhìn cái cách mà Nhiên nhìn Hà là sẻ thấy ,một bầu trời to lớn ,trong mắt chỉ có mình em.

Hà tiễn An ra cổng ,chỉ thấy cậu ta đi về phía đám ruộng mà Hà chỉ ,ngồi đó đợi cố nhân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.