Chương trước
Chương sau
*Các: Gác, lầu, nhà, phòng, khuê các

Sắp đến bảy giờ ba mươi, Khương Đường chỉ chọn xong đáp án của năm câu đầu tiên, phần còn lại đành để tan ca làm sau.

Cô dọn đề cương, băng qua đường, đi vào tiệm trà, Lục Ly đã không thấy đâu.

Thường vào thời gian này, Lục Ly đã ở nhà ăn cơm tối xong, lúc này đáng lẽ đang đi tản bộ cho tiêu cơm, sau đó đi bơi hoặc là luyện đánh quyền, có lúc thì đánh piano hoặc guitar.

Dù sao thì chưa đến kỳ thì sẽ kiên quyết không làm bài tập, đây là nguyên tắc.

Bây giờ anh thật sự không có chuyện gì để làm, chỉ có thể lấy bài tập để trên bàn.

Muốn làm bài tập sao, tóm lại là muốn làm bài tập sao?

Không phải, là bắt đầu chơi điện thoại.

Trên bàn bày điểm tâm kiểu Trung tinh xảo, anh không ăn nhiều, hễ nhớ đến Khương Đường vừa nãy ăn bánh uống sữa đậu nành, anh liền cảm thấy không có khẩu vị gì.

Lại còn con mẹ nó đứng ăn nữa chứ.

Cậu được lắm, lại còn đứng ăn, là thể lực cậu tốt, thế lưc cậu tốt như vậy sao không đi chuyển gạch đi.

Khương Đường thay đồng phục xong bắt đầu làm việc, lúc không có việc gì cô đi theo nhân viên có kinh nghiệm học pha trà.

Mặt khác còn có thể vắt ra chút tế bào não để suy nghĩ đề Vật Lý khi nãy nghĩ không ra.

Nhân sinh không thể phong phú hơn được nữa.

Sắp mười giờ, quản lý ca trực bảo cô bưng ấm trà đến Xuân Phong Các lầu hai.

Xuân Phong Các, chậc chậc, cái tên này, tên nghe không đứng đắn chút nào.

Khương Đường từ phòng trà bưng một ấm Minh Tiền Long Tĩnh, trên thực đơn ghi hai ngàn năm trăm tệ.

Cô vẫn cảm thấy mạch não của người đến đây uống trà đều không bình thường, cho nên cô thường xuyên có loại xúc động muốn nói với người đến uống trà: “Khách hàng à, ngài đừng đến đây uống trà nữa, nhà tôi có, một ấm chỉ hai trăm tệ, miễn phí đưa rước, xe đang đậu dưới lầu, phong cách đặc biệt.”

Nhưng cô cũng chỉ là nghĩ như vậy thôi, làm cho chính mình vui vẻ.

Đến cửa Xuân Phong Các, cô chỉnh sửa sườn xám trên người một chút, bảo đảm quần áo chỉnh tề.

Gõ cửa ba cái thì đẩy cửa ra.

Trong Xuân Phong Các không có các cô nương Mẫu Đơn Hải Đường Đỗ Quyên đang đợi, chỉ có một người đàn ông.

“Lục Thiếu, xin chào, Lục Thiếu ngài đến rồi.“

Lục Ly nhìn nhành hoa cẩm tú thời Dân Quốc đứng ngoài cửa đang bưng khay trà vào.

Hôm nay cô mặc sườn xám thêu hoa mẫu đơn màu xanh đậm, lần trước hinh như là hoa lan thì phải.

Hoa lan thanh nhã, thích hợp khi cô an tĩnh làm đề. Mẫu đơn xinh đẹp phóng khoáng, hợp với cô ngồi trên xe moto phóng đi.

Khương Đường đặt trà xuống giúp anh rót trà.

Lục Ly chăm chú nhìn cô, cô ở trước mặt anh không quá một mét, giơ tay nhấc chân ngập vẻ phong tình.

Loại phong tình này, thực ra không hề thích hợp dùng trên người học sinh trung học, nhưng dùng trên người cô thì vừa khéo lại phù hợp.

Có lẽ là do vóc dáng có lồi có lõm của cô tạo nên.

Cô giống như có một loại ma lực, làm cho người khác vừa nhìn một cái liền không thể di dời tầm mắt.

Mắt Lục Ly quét trên người cô từ trên xuống, ánh mắt kia quá mức khoa trương, cuối cùng Khương Đường cũng nhịn không được: “Xin hỏi Lục thiếu, ngài còn việc gì không?“

Lục Ly thu hồi tầm mắt, cầm tách trà trên bàn, chơi đùa trên tay.

Vừa nghịch vừa nói: “Tớ hỏi cậu một vấn đề được không?“

Khương Đường ôm khay trà, nghiêng đầu nhìn anh: “Có thể.“

Lục Ly uống một hớp trà hỏi: “Bánh dưới lầu ngon không, sữa đậu nành ngon không?“

Khương Đường nhìn về phía cửa sổ, trong nháy mắt chợt hiểu ra, cái tên khốn này vừa mới ở đây rình mò, quá con mẹ nó biến thái.



Nhưng lời này, bây giờ cô không dám nói, ít nhất phải chờ tiệm trà trả tiền công xong thì cô mới dám nói.

Khương Đường trả lời: “Bánh thịt bò ngon vô cùng, sữa đậu nành cũng là làm tại chỗ. “

Có quỷ mới tin sữa làm tại chỗ đấy.

Lục Ly đứng ở lầu hai thấy rất rõ ràng, cái tiệm kia dùng bột đậu nành. Bà chủ tùy tiện chùi cái tay dầu kia lên tạp dề trên người rồi đi lấy bột đậu nành.

Khương Đường cho rằng anh muốn ăn, liền nói: “Tôi xuống dưới mua giúp ngài một phần nhé?” – Lại nói: “Tổng cộng bảy tệ, không cần trả lại đâu, coi như nhân viên bày tỏ chút lòng thành với ông chủ.“

Lòng thành? Thật sự có lòng thì bây giờ cậu lột sườn xám kia ra nằm lên bàn tự mình động đi.

Lục Ly xua tay: “Tớ không đói, lần sau cậu đừng đến tiệm đó ăn nữa.“

Khương Đường hỏi: “Tại sao, mùi vị ở tiệm đó ngon lắm, nhân đầy ụ.“

Lục LY bưng tách trà lên uống một ngụm: “Ăn xong sẽ bị ngốc đấy, không làm được đề Vật Lý đâu.“

Khương Đường cười haha: “Lục thiếu, ngài trêu con nít ba tuổi đó hả.“

Lục Ly đứng đắn đường hoàng trả lời: “Sữa đậu nành chứa protein thực vật, phospholipid, vitamin B1, B2, niacin và sắt, canxi và các khoáng chất khác, trong đó phospholipid và dầu thực vật trên bánh xảy ra phản ứng hóa học, sinh sản các yếu tố tăng trưởng tế bào chồi xơ, thúc đẩy sự suy giảm sớm của não. ”

Loại giả thuyết phản khoa học này ở nhà anh vẫn thường nghe dì bảo mẫu nói.

Thuật ngữ khoa học liên hoàn, Khương Đường nghe đến ngẩn ngơ ngơ ngẩn, mẹ nó, thảo nào gần đây cô làm đề đều không tính ra được.

Đều tại sữa đậu nành với nồi bánh kia!

Lục Ly tiếp tục hỏi: “Còn đề nào không biết, tớ giảng cho cậu.“

Khương Đường trả lời: “Tớ còn làm việc.“ – Nói xong xoay người đi về phía cửa.

Tiền học phí kiếm chưa đủ, nói chi đến học tiếp, làm đề còn không được nữa là,

Lục Ly gọi cô: “Tớ nói với quản lý ca trực rồi, từ bây giờ, cậu ở Xuân Phong Các hầu hạ khách uống trà.“

Vừa nghe đến mấy chữ Xuân Phong Các, cô liền diễn kịch.

Uống trà thì uống trà, lại còn hầu hạ?

Khương Đường đi đến bên cạnh Lục Ly, hơi cúi người xuống, khẽ hỏi: “Lục thiếu, ngài cần một loại hình phục vụ đặc biệt khác thường mà người khác không thể nhìn thấy sao?” – Nói xong nháy mắt với anh một cái.

Cô chỉ lo diễn, không chú ý đến ngực mình sắp đụng lên mặt anh.

Lục Ly không dám cử động, sợ hơi động một chút sẽ đụng cô, đụng ngực cô.

May là rất nhanh cô đứng thẳng ngừoi dậy, chỉ đùi Lục Ly, hài hước hỏi: “Tớ ngồi đây.”

Bởi vì cách quá gần, sức công phá thị giác của hai quả cầu kia quá lớn, khiến cho ánh mắt Lục Ly tạm thời bị mù có chọn lọc, giống như theo đuổi một ngọn đèn, quả cầu ở đâu, anh liền nhìn nơi đó.

Khương Đường thuận theo ánh nhìn của anh, nhìn thấy ngực mình, cô thở dài: “Lục thiếu à, chúng ta đừng diễn kịch nữa được không, lỡ như nhập vai quá đà, tôi cưỡng gian anh luôn thì phải làm thế nào? “

Khương Đường chỉ đang diễn, còn Lục Ly hoàn toàn sống đúng với bản sắc của mình.

Khương Đường ôm khay trà: “Đợi lát nữa, tớ đi làm việc xong sẽ quay lại, nửa tiếng nữa, khoảng đó. “

Tuy là tổng tài bá đạo Lục thiếu nói cô có thể ở lại lười biếng, nhưng tư tưởng giác ngộ của Khương Đường tương đối cao, không muốn chỉ nhận lương mà không làm việc.

Lục Ly gật đầu: “Đi đi.”

Đợi Khương Đường đi ra ngoài, cuối cùng anh cũng có thể đứng dậy.

Cùng đứng dậy với anh còn có Tiểu Ly Ly của anh nữa.

Phòng bao không có người, anh cũng không cần lại chạy đi đến nhà vệ sinh suy nghĩ tĩnh tâm nữa.

Anh đi qua đi lại hai vòng trong phòng, Tiểu Ly Ly đang muốn ổn định lại, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Sau ba tiếng gõ có ngừoi tiến vào.

Lục Lê vội vàng xoay người, sợ bị ngừoi ta nhìn thấy phía dưới của mình tự nhiên lại lồi lên.

Vì để bảo toàn vẻ tiêu sái tự nhiên, anh còn chắp tay sau người.



Khương Đường cầm theo mấy cuốn đề cương đến: “Tớ lấy bài tập để ở chỗ cậu trước nha, một lát quay lại.” – Thấy Lục Ly quay lưng lại, cô hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Lục Ly tiến về phía trước mấy bước, trả lời: “Tớ không sao.”

Đánh chết cũng không xoay ngừoi lại, nếu bị cô nhìn thấy, con mẹ nó quá xấu hổ.

Khương Đường đi đến sau lưng anh, lại hỏi: “Không sao thật à?”

Lục Ly gấp gáp trốn vào góc tường: “Không có gì thật, cậu đi làm việc đi.”

Khương Đường đi về phía cửa: “Thôi được, có gì thì gọi tớ, tớ đi trước đây.”

Lục Ly nghe thấy tiếng cửa phỏng mở ra rồi đóng lại, lúc này mới thở phào một hơi, may là không bị cô phát hiện.

Anh vừa xoay người, đột nhiên đối diện với đôi mắt sáng ngời sinh động của Khương Đường.

Anh lại vội vã chạy đi: “Không phải cậu mới đi rồi sao?”

Anh tự thấy phản ứng của mình rất nhanh, chắc là cô không chú ý đến đũng quần của mình đâu nhỉ.

Mới nãy Khương Đường giả vờ ra ngoài, là muốn nhìn xem anh có gì hay không có gì.

Lúc này đoán chừng cô đã nhìn rõ rồi.

Fuck, có ý đồ dâm tặc với bà đây!

Thật ra cô đã kềm chế lắm rồi đấy, bằng không sớm đã một đạp đá bể trứng anh rồi. Dù sao cô cũng còn kiếm tiền ở đây, nếu mà làm hỏng của quý của thiếu gia nhà người ta thì cô cũng đừng hòng đi học.

Khương Đường không nói gì cả, đi thẳng ra ngoài, sau khi đóng cửa phòng, ngẩng đầu nhìn chữ trên phòng bao, Xuân Phong Các, con mẹ nó hợp phong cảnh quá rồi đó.

Mới nãy cô phát hiện rồi sao?

Chắc là không phải đâu.

Một câu cô cũng không nói đã đi rồi?

Có thể bà dì cô tới rồi chăng?

Vậy lát nữa cô có đến không?

Chắc là có chứ nhỉ, không phải đề cương đều đem đến sao.

Lục Ly nhìn nhìn cái bàn, cũng không nhìn thấy đề cương của Khương Đường. Lúc cô đi ra ngoài cũng cầm theo rồi.

Có lẽ cô thật sự đã phát hiện ra rồi.

Lục Ly cảm thấy hình tượng bản trong tức khắc trở nên thô tục, đã nói thiết lập lãnh khốc cấm dục, như thế nào nói sụp đổ liền sụp đổ.

Cho đến lúc tan ca, Khương Đường cũng không đến Xuân Phong Các, chắc đã đi về rồi nhỉ, Lục Ly đứng ở cửa sổ nhìn xuống bên dưới.

Đúng lúc Khương Đường đi đến chỗ đậu xe, dắt xe xong, ngẩng đầu liếc nhìn về bên này.

Lục Ly muốn trốn cũng không được, vẫn bị cô bắt gặp.

Tại sao thị lực của cô lại tốt vậy hả? Hả?

Hai ngừoi cách hai tầng lầu đối mắt nhìn nhau một lát, ánh mắt giao nhau va chạm nhau có chút dính, giống như cao thủ đang quyết đấu, nhìn thì như không tiếng động nhưng nội tâm đã sớm xao động như sông cuộn biển ngầm.

Mập mờ kỳ quái.

____

*Tác giả có lời muốn nói:

Khương Đường: Dám có ý đồ dâm tặc với bà, gan to nhỉ.

Lục Ly: Em lại không cho trực tiếp làm trò (dâm tặc).

Khương Đường: Anh còn nói lý, có mặt mũi đấy!

Lục Ly: Anh yêu em.

Khương Đường: …. Được, cứ vậy đi, lửa này lên không nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.