Rời khỏi phòng thí nghiệm, Đỗ Nguyên Thanh mặt mày tươi cười, thực lịch thiệp nhường đường cho các nữ đồng nghiệp đi trước. Đi tới nơi bốn bề vắng lặng, bộ dạng nho nhã phong độ của Đỗ Nguyên Thanh liền sụp đổ, anh không chút hình tượng lười biễng vặn người, sau đó lại giống như cụ già mà vỗ vỗ sống lưng mình. Vì đuổi kịp tiến độ, Đỗ Nguyên Thanh nửa tháng liên tục chỉ được ngủ 6 tiếng mỗi ngày, anh tự nhận soái khí độc nhất vô nhị của mình đã không thể lấn át được đôi quầng thâm đen xì trên mặt kia được.
Khi Đỗ Nguyên Thanh vừa thở dài xong, cánh cửa phòng thí nghiệm đối diện chợt mở ra, từ trong đi ra cũng không ít người. Trong tích tắc, Đỗ Nguyên Thanh từ hình tượng nam nhân suy đồi đáng khinh đã khôi phục thành một nam nhân lịch thiệp tinh anh, còn không quên tươi cười chào hỏi đồng nghiệp.
Hiển nhiên, Đỗ Nguyên Thanh rất có duyên với con gái. Trong sở nghiên cứu, từ nguyên lão công thần sáu, bảy mươi tuổi cho tới các thực tập sinh mới hai, ba mươi tuổi, mỗi khi nhìn thấy Đỗ Nguyên Thanh đều sẽ tươi cười rạng rỡ.
“Chị Phi Phi, em thấy sắc mặt của chị không được tốt lắm… cho dù công việc có bận rộn thế nào, chị cũng phải tự chăm sóc bản thân chứ.” Đỗ Nguyên Thanh cười nói với một nữ đồng nghiệp khoảng 30 tuổi.
Chị Phi Phi lắc đầu cười khổ nói: “Trình phó phòng bên phòng tôi thực sự là quái vật… làm việc cho cậu ấy, nào có thời gian mà nghỉ ngơi. Ngay cả lý luận cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-tai-sinh/1309911/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.