Trình Dĩ Hoa che đũng / quần, chạy nhanh như thỏ về phòng ngủ. (Jer: há há há =))) Thẩm Húc Thần triệt để sửng sốt, sao lại có thể như vậy?! vừa rồi còn hôn rất cao hứng mà! Sao đột nhiên anh ấy lại bỏ chạy, ném mình lại chỗ này?! Người bị làm sao à? Vài giây sau, Thẩm Húc Thần đập đập sô pha bò lăn bò càng ra cười ha hả. Hết cách, ai kêu mình có bạn trai nhỏ dễ thẹn thùng cơ chứ. Khoảng nửa tiếng sau, Thẩm Húc Thần mới từ sô pha đứng dậy, đi tới trước cửa phòng ngủ, gõ cửa. “Cửa không khóa, em vào đi.” Trình Dĩ Hoa nói. Chỉ hôn mà anh đã thẹn thùng bỏ chạy, vậy mà lúc bản thân tự giải quyết sao lại có thể dũng cảm không khóa cửa thế? Thẩm Húc Thần vừa thầm châm chọc trong bụng vừa đẩy cửa ra. Sau đó, cậu biết mình đã nghĩ sai rồi, bởi vì bên trong phòng không có mùi gì khác thường. Thẩm Húc Thần nhướn mày, hiếu kỳ hỏi: “Anh chạy vào phòng ngủ, đến cùng là để làm gì?” Trình Dĩ Hoa giơ cuốn sách trong tay lên, mặt không biểu tình nói: “Anh muốn đọc sách.” Đó là một quyển sách thuần lí luận siêu cấp khó hiểu, siêu cấp tối nghĩa, siêu cấp vô vị, cho dù Thẩm Húc Thần có là học bá thì lần đầu đọc loại sách này cũng phải cố hết sức mới có thể đọc hiểu từng từ. Hừm, đọc loại sách này quả thật là một biện pháp hạ nhiệt dục vọng rất hay. Thẩm Húc Thần mặt không biểu tình gật gật đầu, nói: “Vậy anh đọc tiếp đi.” Nói xong, Thẩm Húc Thần liền đóng cửa lại. Sau đó cậu mặt không biểu tình đi về phòng khách, mặt không biểu tình một lần nữa ngồi trở lại ghế sô pha. Vài giây sau, cậu rốt cuộc không nhịn được nữa, cả người gục xuống sô pha, dùng lực nện lên sô pha, cười như điên như dại. Làm sao bây giờ, bạn trai nhỏ vừa đơn thuần vừa e thẹn thật sự quá đáng yêu! Trình Dĩ Hoa ở trong phòng ngủ vẫn có thể nghe thấy tiếng cười khủng bố của Thẩm Húc Thần từ ngoài vọng vào, hắn bình tĩnh lật sang trang tiếp theo, nhưng vành tai lại đỏ rực cả lên. Đã nói phải hưởng thụ đủ cuộc sống tình lữ vườn trường, ngày hôm sau, quả nhiên Trình Dĩ Hoa bám gót Thẩm Húc Thần cùng lên lớp. Giảng đường đại học tương đối rộng rãi, thừa ra một hai người tới dự thính cũng không ảnh hưởng gì, mọi người đều không quan tâm. Cho nên khi Trình Dĩ Hoa xuất hiện trong lớp Thẩm Húc Thần cũng chả mấy ai để ý. Thẩm Húc Thần thuận tiện giới thiệu Trình Dĩ Hoa với ba người bạn cùng phòng mình. Dựa theo thói quen dĩ vãng, khi lên lớp, Thẩm Húc Thần thích ngồi ở khoảng giữa lớp, phía trước đều là những người chăm chỉ nhìn bảng đen còn sau lưng là những đồng chí chờ chuồn giữa giờ, nghịch di động hoặc là ngủ gật… nhưng lần này dẫn theo Trình Dĩ Hoa lên lớp, Thẩm Húc Thần đành vẫy tay tạm biệt mấy đồng chí bạn cùng phòng mà chọn một góc hẻo lánh ở cuối lớp. “Sao lại ngồi đây?” Trình Dĩ Hoa hỏi. Chẳng lẽ muốn lén lút làm mấy chuyện xấu hổ ở trong lớp? (Chú ý: đối với Trình Dĩ Hoa, những chuyện xấu hổ ở trong lớp chỉ dừng ở mức cầm tay nhau hay ngoắc ngón út vào nhau…yêu cầu mọi người duy trì sự trong sáng thuần khiết.) “Em biết anh ngủ không đủ giấc, cho nên, đợi sau khi vào học, em nghe giảng còn anh gục tạm xuống bàn ngủ một chút đi.” Thẩm Húc Thần nghiêm trang chững chạc nói. Ngủ trên lớp là một ý kiến hay, Trình Dĩ Hoa cảm thấy dường như mình đã quay lại những tháng ngày thường xuyên ngủ gục trên lớp hồi cấp 3. Khi đó, cả ngày hắn chỉ để ngủ, còn buổi tối lại rất có tinh thần. Sau này, khi Thẩm Húc Thần uốn nắn hắn thay đổi giờ giấc nghỉ ngơi quy củ, hắn mới thay đổi. Nghĩ tới đây, Trình Dĩ Hoa nhịn không được bật cười. Vì thế, nói cùng lên lớp với Thẩm Húc Thần, nhưng cả buổi sáng Trình Dĩ Hoa chỉ dành để ngủ. Giữa trưa, bọn họ cùng đi ăn, tới chiều, Trình Dĩ Hoa lại tiếp tục ngủ. Không dễ dàng mới lết tới tiết cuối, Trình Dĩ Hoa lại không thể nào ngủ được nữa, cúi đầu nghịch nghịch móng tay mình, cả người nhàm chán muốn mọc mốc. Thẩm Húc Thần quay đầu nhìn bộ dạng nhi đồng nhược trí của Trình Dĩ Hoa, nhịn không được giật giật khóe miệng, đè thấp giọng nói: “Đã bảo mấy chuyện các cặp đôi bình thường hay làm không thích hợp với chúng ta… về sau đừng theo em lên lớp nữa.” Trình Dĩ Hoa lên tinh thần hùng hổ nói: “Cũng tạm. Lần sau khi đi học cùng em, anh nhất định sẽ mang theo gối mềm.” Hôm sau là thứ bảy, Thẩm Húc Thần đã hẹn trước với Triệu Vân Ân quay MV cho Saiweiyala Hill. À, đúng rồi, trước đó, Thẩm Húc Thần cũng đã gọi điện cho Saiweiyala, hai người trò chuyện cũng khá hợp, nên đã trực tiếp gọi tên đối phương. Vì nội dung album mới của Saiweiyala Hill nên cô ấy đã đưa cả ekip của mình tới một khu rừng sâu núi thẳm ở Hoa quốc để lấy bối cảnh quay MV, cho nên hiện tại, cả ekip của Saiweiyala Hill đã có mặt ở trong nước. Hơn nữa, Thẩm Húc Thần tham gia diễn xuất trong MV lấy phong cách phương Tây huyền huyễn nên không cần quay ngoại cảnh nhiều, cậu chỉ xuất hiện mấy giây trong MV, nên có thể quay luôn trong phim trường là xong. Bởi vậy, Thẩm Húc Thần không cần phải đi cùng ekip quay ngoại cảnh. Saiweiyala Hill là một cô gái phi thường cá tính, tuy rằng có mái tóc dài phiêu phiêu nhưng ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy cô ấy, từ đầu tiên hiện ra trong đầu tuyệt đối không phải từ “xinh đẹp” mà là “Soái khí”. Còn nữa, dáng người cô ấy đứng giữa những người Âu Mỹ kỳ thật không tính là cao, khoảng hơn 1m7 nhưng khi cô ấy đi giày cao gót đứng ở đó, bên cạnh không có vật nào để so sánh, mọi người nhất định sẽ cảm thấy cô ấy toát ra khí chất như người cao hơn 1m8! Cô ấy lớn lên giống công chúa nhưng không ai biết rằng thật ra cô ấy là nữ vương. Từ sau khi Thẩm Húc Thần đáp ứng quay MV, trang phục vương tử đã được sửa chữa lại dựa theo số đo dáng người cậu. Bởi vậy, tuy rằng hôm nay Thẩm Húc Thần tới thử trang phục nhưng mọi thứ đều vừa như in, không hề xuất hiện vấn đề nào. Phần quan trọng nhất có lẽ là makeup. Cho dù Thẩm Húc Thần đã đủ đẹp trai nhưng đối với Saiweiyala Hill thì thực sự vẫn chưa đủ, cậu vẫn cần phải được makeup đậm hơn. Thật sự rất rất đậm. Thẩm Húc Thần nhắm mắt lại, cảm thấy chuyên gia trang điểm đã phủ lên mặt mình mấy lớp phấn! Vai diễn của Triệu Vân Ân đã quay xong từ mấy hôm trước, hôm nay anh tới là thuần túy xem Thẩm Húc Thần diễn. Thấy bạn đi cùng Thẩm Húc Thần bị vắng vẻ, Triệu Vân Ân là anh họ cảm thấy mình phải có nghĩa vụ giúp em họ mình chiếu cố bằng hữu. Vì thế, anh đi tới bên cạnh Trình Dĩ Hoa, cười nói: “Hey, em là bạn em họ anh phải không… có hâm mộ ngôi sao nào không, anh có thể giúp em xin chữ kí bọn họ!” Dựa theo kinh nghiệm của Triệu Vân Ân, đối với những thanh niên tầm tuổi như Trình Dĩ Hoa, nhắc tới chữ ký của những minh tinh mình hâm mộ là dễ bắt chuyện nhất. Đáng tiếc, Triệu anh họ không biết Trình Dĩ Hoa không phải người thường! Trình Dĩ Hoa nhìn chằm chằm Thẩm Húc Thần không chớp mắt. Biết Triệu Vân Ân đang nói chuyện với mình, Trình Dĩ Hoa lưu luyến không rời thu hồi ánh nhìn khỏi người Thẩm Húc Thần, quay sang nhìn Triệu Vân Ân, mặt không biểu tình nói: “Nếu nói có ngôi sao tôi hâm mộ… thì đó chính là Thẩm Húc Thần. Nhưng mà, tôi lại quá thân thiết với em ấy, thậm chí còn thân thiết hơn cả anh, cho nên không cần anh phải xin chữ kí giùm tôi.” …Đó là em họ tôi, cậu còn có thể thân hơn tôi nữa sao? Triệu Vân Ân nhìn chằm chằm Trình Dĩ Hoa. …Đó là người yêu tôi, anh có thể thân hơn tôi nữa sao? Trình Dĩ Hoa cũng nhìn chằm chằm Triệu Vân Ân. Mấy giây sau, bọn họ đều cảm thấy đối phương đã bị khí thế của mình trấn áp (một chút cũng không có),mới cảm thấy mỹ mãn mà thu hồi ánh mắt. Thẩm Húc Thần nhắm mắt ngồi thật lâu, thật lâu, thật lâu… tới khi cậu sắp ngủ gục tới nơi thì bên tai mới nghe thấy tiếng chuyên gia trang điểm nói một câu “OK”. Thẩm Húc Thần cố gắng lấy lại tinh thần, mở to mắt, nhìn vào gương. Ha ha, makeup quá lợi hại, Thẩm Húc Thần hoàn toàn không nhận ra mình ở trong gương nữa. Từ đầu xuống chân, thật sự không hề khoa trương, cậu hoàn toàn không nhận ra cái tên trong gương có điểm nào giống mình! “Rất, rất hoàn mỹ.” Triệu Vân Ân và chuyên gia trang điểm đều nhịn không được mà vây xung quanh Thẩm Húc Thần bắt đầu 3600 thưởng thức. Thẩm Húc Thần đội tóc giả, là một mái tóc màu trắng bạc, dài qua mông. Đường nét ngũ quan cậu được chuyên gia trang điểm nhấn sâu, ánh mắt sâu sắc, sống mũi cao ngất, rất phù hợp với thẩm mỹ người phương Tây. Cậu mặc trường bào bạch sắc viền bạc, dáng người càng thêm thon dài cao ngất. Cậu trông khá vô hại lại tốt đẹp. Cậu chính là vị thần Narcissus tự yêu chính mình trong thần thoại Hy Lạp, hoặc là mỹ thiếu niên được thần Zeus đưa lên đỉnh Olumpic để rót rượu cho các vị thần. Cậu là tinh linh, cậu là vương tử. Thẩm Húc Thần không để ý tới Triệu Vân Ân, cậu gật đầu lịch sự cảm ơn với chuyên gia trang điểm rồi nâng bộ quần áo trông khá cồng kềnh đi tới trước mặt Trình Dĩ Hoa, có chút thấp thỏm hỏi: “Anh thấy thế nào?” Trình Dĩ Hoa cau mày nói: “Không giống em chút nào, em bình thường vẫn đẹp hơn.” “Em cũng cảm thấy vậy. Trang điểm đậm như vậy, nhìn có nữ tính quá không?!” Thẩm Húc Thần nhỏ giọng nói, nhân vật mỹ nhân quả thật không dễ diễn. Cậu không dám để chuyên gia trang điểm nghe thấy mình nói vậy, miễn cho người ta cảm thấy mình đang oán giận hay chê người ta, tuy rằng anh chàng chuyên gia makeup kia khá ẻo lả còn hay dùng lan hoa chỉ nhưng dường như anh ta nghe không hiểu tiếng trung. “Đó là vai diễn cần, em kiên nhẫn một chút, mau chóng diễn xong rồi về.” Trình Dĩ Hoa an ủi. Thẩm Húc Thần gật đầu: “Anh Vân nói chỉ xuất hiện khoảng mấy giây thôi, rất nhanh sẽ quay xong.” Chuyên gia trang điểm đứng cách đó không xa hâm mộ nhìn đôi tình nhân đang dí dủm với nhau bên này, dùng tiếng anh hỏi Triệu Vân Ân: “Em trai anh và bạn cậu ấy… là một đôi à?” Triệu Vân Ân lớn lên ở nước ngoài, tư tưởng tân tiến cởi mở lập tức minh bạch ý chuyên gia trang điểm muốn nói. Dây thần kinh nào đó của Triệu Vân Ân bỗng rung lên một chút. Chẳng lẽ em họ và bạn nó thật sự là… cũng không nhất định đi, nói không chừng chỉ là có quan hệ tốt thì sao? Hồi học phổ thông, mấy thằng bạn cùng lớp anh còn giúp nhau giải quyết trong wc nữa là. Mà mấy thằng đó đều thẳng đuột như ruột ngựa, chúng nó chỉ cảm thấy làm vậy tương đối cool cho nên mới muốn nếm thử cảm giác một chút. Nghĩ như vậy, Triệu Vân Ân thần kinh thô liền nói với chuyên gia trang điểm: “Không cho phép cậu đánh chủ ý lên em họ tôi cùng bạn nó. Người Hoa tương đối hàm súc, bọn họ không thích thái độ cởi mở này của cậu đâu. Hơn nữa, em họ tôi vẫn còn là học sinh, ở trong mắt tôi, nó vẫn còn là trẻ con.” “Ok, Ok.” Chuyên gia trang điểm bất đắc dĩ nhún vai một cái. Anh đích xác rất hứng thú với hai cậu nhóc kia, thế nhưng anh không tin lời Triệu Vân Ân nói, anh vẫn cảm thấy hai cậu nhóc kia chính là một couple, còn là loại quan hệ vô cùng thân thiết chặt chẽ, người ngoài căn bản không thể chen vào. Hết chương 114
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]