Chương trước
Chương sau
“Mọi người đều đang xếp hàng lên xe, chen cái gì mà chen?!” Có người mất kiên nhẫn gào lên.
“Phải đó, mày vội đi đầu thai à?! Không thấy bọn tao cũng đang xếp hàng đấy hả?!” Lại có người hét lên.
Liêu Bác Dương mặt đỏ lên: “Tao đâu có muốn chen, đằng sau có người đụng tao đấy chứ!”
“Ai ăn no rửng mỡ đụng mày làm chi?! Mày cho là ai cũng bẩn thỉu như mày hả.”  Vương Tu Thành cười lạnh nói.
Liêu Bác Dương muốn cãi lại nhưng phát hiện mấy thằng xung quanh mình đều là bạn bè của Vương Tu Thành, một mình cậu ta không thể đấu lại với nhiều người như vậy. Liêu Bác Dương hung hăng trừng Vương Tu Thành một cái: “Mày cũng bẩn thỉu kém gì tao, không bằng không chứng, mày dựa vào cái gì mà cứ luôn nhằm vào tao thế hả? Đợi quay về trường rồi, tao sẽ báo cáo lại với chủ nhiệm!”
“Tao sợ mày à?! Cái đồng hồ Cartier của tao bị loài chó chết ăn cắp, tao cũng muốn báo cáo với chủ nhiệm đây này!” Vương Tu Thành vác balo lên, dùng bả vai ngang ngược huých Liêu Bác Dương một cái.
Thẩm Húc Thần cũng chả tốn hơi để ý tới Liêu Bác Dương làm gì, chai dược vận xui lần trước dùng để đối phó với Hứa Mẫn Mân vẫn còn để ở trong ô vuông không gian hệ thống. Đối phó với loại người như Liêu Bác Dương, không đáng để Thẩm Húc Thần phí tâm ra tay, trực tiếp vẩy cho gã một giọt vận xui là xong chuyện. Dược vận xui này, không làm bậy sẽ không chết, còn nếu làm bậy thì phải chịu thôi.
Hôm nay là ngày kết thúc kỳ quân huấn trở lại trường, từng chiếc xe tải quân dụng lớn sẽ đưa các sinh viên trở lại trường học. Dọc đường đi Thẩm Húc Thần đều chúi đầu vào chiếc di động. Hoắc Khải chua xót nói: “Tụi bây coi thằng Thần Tử cao hứng chưa kìa, nó nhất định có bạn gái, chắc chắn đang nhắn tin cho bạn gái! Aiz, đẹp trai có lợi thế đấy, đến ông trời cũng ưu ái! Quân huấn lâu như vậy, chúng ta đứa nào đứa nấy đều đen như hòn than, riêng mình nó chả đen đi tý nào, thậm chí còn đẹp trai hơn trước!”
“Yếu ớt nói một câu, lúc nào thì chúng ta có cái thứ gọi là mỹ mạo vậy…” một người qua đường giáp châm chọc nói.
Phương Duyên hâm mộ nhìn Thẩm Húc Thần đang mải mê nhắn tin, nói: “Thật tốt a… từ nhỏ tới lớn, bọn con gái trong lớp đều coi tao như em trai mà cưng nựng, chị gái tao cũng thường xuyên cảm thán, nữ nhân duyên của tao quá kém, đời này không thể nào gả ra ngoài… rõ ràng mỗi khi tao chơi game mỹ thiếu nữ luyến ái đều có điểm rất cao mà!”
“Khụ khụ, mày không cảm thấy lời nói của chị gái mày có vấn đề gì à?” Âu Dương Húc thiếu chút nữa bị sặc chính nước miếng của mình. Thông qua một tháng trời ở chung trong kỳ quân huấn, Âu Dương Húc đã biết rõ tính cách của từng người trong phòng mình.
Phương Duyên là kiểu đặc biệt mềm mại, đặc biệt ngốc manh, đặc biệt đơn giản, ngẫu nhiên còn rơi vào trạng thái như bay lên mây. Còn Hoắc Khải, có thể là do anh ấy là người lớn tuổi nhất phòng, nên nhìn qua rất hảo hán, tính cách lại giống mấy bà mẹ, rất thích chăm sóc người khác, ngoài miệng luôn lải nhải nhưng kỳ thật cũng rất ngây thơ.  Còn về Thẩm Húc Thần, Âu Dương Húc vẫn luôn coi cậu là người ngoài hành tinh mà đối đãi, may mà người ngoài hành tinh này không kiêu ngạo cũng không trung nhị, là một người rất ôn hòa.
Phương Duyên mờ mịt nhìn Âu Dương Húc.
Âu Dương Húc vươn tay vừa xoa xoa cái đầu ngốc mao của Phương Duyên vừa cảm thán: “Mày ngốc như vậy…là bạn cùng phòng, tao trịnh trọng nhắc nhở mày, con gái bây giờ vô cùng lợi hại, mày nhất định sẽ bị các nữ nhân 3D ăn tới xương cốt cũng không còn, cho nên mày chịu khó tương thân tương ái cùng các manh muội 2D đi, tranh thủ sở hữu được mỹ thiếu nữ luyến ái với số điểm cao nhất!”
“Yah, mày đừng nói bêu xấu Duyên Duyên nữa.” Thẩm Húc Thần dời mắt khỏi màn hình di động: “Duyên Duyên à, tao đã đáp ứng chị gái mày sẽ chăm sóc cho mày, cho nên, mày không phải sợ, nếu như mày muốn yêu đương ngoài đời thực, tao có thể giúp mày…”
“Đúng nha, Thẩm Húc Thần có thể dựa vào khuôn mặt kia kéo tới vô số em gái xinh đẹp, đến khi Thẩm Húc Thần ăn thịt chúng ta có thể húp được một chút canh! Vừa nghĩ như vậy, anh đây đã cảm thấy trước mắt phi thường sáng sủa!” Hoắc Khải hưng phấn nói.
Thẩm Húc Thần đầu đầy hắc tuyến nói: “Ý em là, em có thể đi cùng Phương Duyên tới thư viện mượn các quyển sách hướng dẫn yêu đương để học hỏi. Còn về các phương diện khác, em không đủ lực. Tâm tư con gái so với quỹ đạo các ngôi sao trên vũ trụ còn phức tạp hơn.” Sau đó, cậu bỏ thêm một câu trong lòng, tâm tư Trình Dĩ Hoa còn phức tạp hơn cả đám con gái.
“Không đâu, chị gái tao rất thẳng thắn lại còn dễ hiểu!” Phương Duyên ngốc ngốc nói.
“Nếu nói thế thì Duyệt Duyệt nhà tao, à, chính là chị gái sinh đôi của tao, tâm tư Duyệt Duyệt cũng khá dễ hiểu…” Thẩm Húc Thần có chút suy nghĩ.
“Nói tới tâm tư dễ hiểu thì nhất định không ai qua nổi em gái ngốc nhà anh, cả ngày chỉ mua mua mua, trạch trạch trạch.” Hoắc Khải sờ cằm nói.
Phương Duyên, Thẩm Húc Thần và Hoắc Khải, ba người ăn ý liếc nhau.
“Nhất định, chị gái tao là nữ hán tử!” Phương Duyên nói.
“Duyệt Duyệt là ngự tỷ không cần giải thích!” Thẩm Húc Thần nói.
“Em gái anh là trạch hủ không thể cứu vãn…à, mấy đứa có biết hủ là cái gì không?! Nể tình mấy đứa là huynh đệ với anh, anh đây chúc các chú vĩnh viễn không biết nó là cái gì thì tốt hơn. Đó là một loại sinh vật thần kì, từ sau khi em gái anh được phổ cập khoa học, cả người anh lúc nào cũng không tốt!” Hoắc Khải cảm thán.
Âu Dương Húc không biết nghĩ tới cái gì, bản mặt thật sự rất muốn ăn đòn: “Hắc hắc hắc hắc, đều là huynh đệ với nhau, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, xem tao phong thái đứng đắn đàng hoàng, bọn mày có thể giới thiệu em gái, chị gái cho tao không?!” diện mạo đám bạn cùng phòng đều đạt từ tiêu chuẩn trở lên, chị em gái của tụi nó khẳng định rất dễ nhìn!
Phương Duyên ha ha cười, không nói chuyện.
Thẩm Húc Thần ha ha cười, không nói chuyện.
Hoắc Khải dùng lực vỗ vai Âu Dương Húc nói: “Nếu như chú muốn theo đuổi em gái anh, anh hoàn toàn không có vấn đề. Cố gắng lên, dũng sĩ!” Nói không chừng trong tương lai sẽ có một ngày chú sẽ bị em gái anh bẻ cho cong queo vặn vẹo!
Khi tới trường, Thẩm Húc Thần nhận được điện thoại. Bởi vì chất lượng di động của Thẩm Húc Thần tốt nên bọn Hoắc Khải không nghe rõ đối phương nói cái gì, chỉ thấy Thẩm Húc Thần lộ ra nụ cười say đắm nói: “Ừ, sắp tới nơi rồi.”, “Được, chỗ đó em biết, anh ở đó chờ em đi”, “Cái gì, con trai cũng theo tới sao?”, “Được, em cúp trước.” vì thế, sau khi Thẩm Húc Thần cúp điện thoại, nghênh đón cậu chính là ba gương mặt dục vọng bát quái phá đảo.
Thẩm Húc Thần sờ sờ mũi, nói: “Mọi người nghĩ cái gì vậy, là bạn thân của tao thôi.”
Vừa nghe không phải bạn gái mà là bạn thân, ba người đều cạn khí lực. Đừng nói Phương Duyên hay Ân Dương Húc, mà ngay cả Hoắc Khải được em gái phổ cập khoa hoạc về văn hóa đam mỹ gì đó, cũng không có khả năng nghĩ ngay tới bên cạnh mình có mai phục một bạn gay kín. Cái này gọi là dưới đèn cũng tối.
Sau khi Thẩm Húc Thần xuống xe, cái nhìn đầu tiên đã thấy ngay Trình Dĩ Hoa.
Trình Dĩ Hoa mặc một bộ đồ thể thao, đứng ở dưới ánh nắng mặt trời. Trên tay cầm một cái dây xích mèo, còn Robert đang ghé lên giày của hắn. Dắt mèo và dắt chó đi dạo không giống nhau, chó có thể đeo vòng cổ, nhưng vòng cổ lại hoàn toàn không có tác dụng với cái thân thể mềm dẻo như chất lỏng của lũ mèo, cho nên phải mặc cho nó một cái áo lưới bên ngoài mới có thể xích dây được.
Thẩm Húc Thần chào từ biệt mấy đứa bạn cùng phòng, nói: “Hai ngày nghỉ tới tao không về trường, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho tao, tao đi trước!” Nói xong, cậu chạy ngay tới chỗ Trình Dĩ Hoa.
“Sao anh lại đứng chờ dưới nắng thế này?” Thẩm Húc Thần hỏi.
Trình Dĩ Hoa mặt không biểu tình nói: “Bởi vì Robert muốn phơi nắng.”
Câu “cho dù muốn nhìn thấy em sớm cũng không cần phải vội vàng vậy chứ” chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị kẹt cứng trong cổ họng, Thẩm Húc Thần ức chế nuốt trở lại trong bụng. Có một người bạn trai không thể dựa theo lẽ thường mà suy đoán, cho dù đã thành thói quen nhưng ngẫu nhiên tâm vẫn cảm thấy mệt. Thẩm Húc Thần đưa balo của mình cho Trình Dĩ Hoa, cúi người bế Robert dưới chân lên, hỏi: “Sao còn mang cả nó theo? Mèo đâu có thích bị dắt đi dạo?”
“Hiện tại nó đang trong thời kì phát tình, để nó trong nhà, nó sẽ tiểu bậy khắp nơi. Đây là đôi giày may mắn còn sót lại cuối cùng của anh, những đôi khác đều bị nó tiểu vào hết rồi. Đáng giận nhất là, mùi nước tiểu của nó rất khó ngửi, thực không dễ tẩy đi. Mấy đôi giày kia của anh rõ ràng đều đã cọ rửa cẩn thận, nhưng đến khi phơi khô rồi vẫn còn mùi.” Trình Dĩ Hoa nói.
Thẩm Húc Thần vén lông mèo, bình tĩnh nói: “Vậy thì mang nó tới bệnh viện thú ý thiến đi, đối với nó cũng tốt. Nghe nói mèo đực bị hoạn rồi tính tình cũng dịu ngoan hơn, hoạn rồi thì xác suất các bệnh về đường tiết niệu sẽ giảm bớt, hơn nữa tuổi thọ cũng được kéo dài.”
Trình Dĩ Hoa dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Thẩm Húc Thần: “Sao em làm được vậy? sao em có thể bình thản nói ra cái từ ‘hoạn’ này? thật sự không có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ lúc nói chỗ phía dưới của em không theo bản năng mà đau một chút sao?”
“Chẳng lẽ anh thấy đau?” tầm mắt Thẩm Húc Thần nhìn về chỗ kia của Trình Dĩ Hoa. Đương nhiên, Trình Dĩ Hoa mặc đồ thể thao rộng rãi cho nên cái gì cũng không thể nhìn thấy.
“Anh sẽ không.” Trình Dĩ Hoa nói: “Nhưng người bình thường hẳn sẽ có phản xạ có điều kiện đi.”
“A, chúng ta đều không phải người bình thường.” Thẩm Húc Thần nói.
Mắt thấy đề tài sắp chệch quỹ đạo phi như điên sang một phương hướng không thể nào dinh dưỡng hơn, Robert mềm mềm kêu một tiếng, dùng đầu nhỏ cọ cọ mu bàn tay của Thẩm Húc Thần.
Thấy cảnh đó, Trình Dĩ Hoa mặt không biểu tình nói: “Thật kỳ quái, khi anh nói với Robert sẽ hoạn nó thì nó liền cào cho anh hai phát, vết thương vẫn còn nguyên trên tay anh đây nè. Giờ em cũng nói thế, sao nó không cào em… chẳng lẽ nó cảm thấy bán manh với em, em sẽ mềm lòng? Còn cho dù có bán manh với anh cũng không tác dụng, nên chỉ có thể dùng bạo lực phản kháng? Xem ra, Robert cũng có chút chỉ số thông minh, ít nhất cũng biết thế nào là nghiêm phụ từ mẫu.”
Thấy Thẩm Húc Thần lườm mình, Trình Dĩ Hoa lại phi thường nhanh chóng không tiết tháo sửa lời: “A, nếu em cảm thấy là nghiêm mẫu phụ từ, anh cũng không có ý kiến. Loại tiện nghi bằng miệng này không có gì tốt để mà chiếm, đều nhường em cả.”
“Ha ha, vậy em phải cám ơn anh rồi!” Thẩm Húc Thần ngay cả khí lực trợn trắng mắt cũng không còn. Hừ, là một nam nhân thành thục đã trùng sinh, cậu đây mới không thèm so đo với tiểu quỷ nhà mi đâu! Để tiểu quỷ này tự sướng một mình đi! Thẩm Húc Thần thầm nghĩ như thế. Sau đó, cậu đột nhiên nghĩ tới một việc, hỏi: “Nói mới nhớ, ngoại trừ trường em phải tập quân sự ra, hôm nay hẳn vẫn phải lên lớp bình thường chứ? Anh không có tiết sao? Năm 2 không thể nhàn rỗi thế này đi?”
Trình Dĩ Hoa khó được khi trầm mặc một chút.
“Vậy là… anh trốn học?” Thẩm Húc Thần kéo dài ngữ khí.
Trình Dĩ Hoa lắc đầu, nói: “Ừm…vốn không phải chuyện gì đặc biệt trọng yếu, cho nên anh đã quên nói cho em biết. Cuối kỳ trước, anh đã thông qua kỳ thi sát hạch tốt nghiệp chính quy của khoa. Cho nên, hiện tại anh đã quang vinh trở thành một nghiên cứu sinh. Sếp anh rất tốt, là môn sinh thiên tài của ổng, anh xin phép nghỉ còn dễ hơn ăn kẹo. Hơn nữa, sếp cũng nói, bồi bạn gái là chuyện đại sự, chung quy độc thân cẩu trong sở nghiên cứu nhiều vô kể, có thể thoát được người nào hay người đấy, làm gương tốt cho các sư huynh sư tỷ noi theo.”
Nói xong, Trình Dĩ Hoa dừng một lát, mặt không biểu tình, lại dùng giọng điệu manh manh nói: “Này, A Hổ, phải gọi anh là học trưởng! Phải gọi là học trưởng nhá!”
“Học trưởng, chào anh, học trưởng, tái kiến.” Thẩm Húc Thần vênh mặt nói.
Hết chương 95
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.