Thẩm Húc Thần chậm rãi trở nên quen thân với người trong lớp, nhưng bởi vì chiều cao nam nữ khác nhau nên ngồi chung quanh Thẩm Húc Thần đa số đều là con trai, bởi vậy trên cơ bản cậu không nói chuyện nhiều với nhóm con gái, ngoại trừ Tưởng Hương ngồi bàn trước cậu. Nhưng cậu và Tưởng Hương cũng không giao lưu nhiều. Hơn nữa, độ tuổi này, nam nữ sinh đã có ý thức giới tính phi thường rõ ràng, bọn họ giống nhau, đều ngại chủ động nói chuyện với người khác phái — nếu một học sinh nào có nhân duyên tốt với người khác phái, như vậy phải chúc mừng người nọ, người đó không phải da mặt đặc biệt dày thì chính là không để ý cái nhìn của người khác. Ví dụ như Tưởng Hạo, cậu ta có thừa hai loại trên, vừa không cần mặt mũi mà nữ sinh cũng coi cậu ta như người nhà mà chơi cùng, cho nên nhân duyên với phái nữ của cậu ta đặc biệt tốt. Đương nhiên, đó cũng một phần do toàn huyện Di Tương tương đối lạc hậu và bảo thủ. Nếu là trên thành phố lớn thì nam nữ sinh tuổi này sẽ không thấy ngại ngùng gì. Mấy năm gần đây, học sinh trung học liếc mắt đưa tình chỗ nào cũng có, thậm chí còn đang mặc đồng phục trên người mà ngang nhiên hôn môi nhau ngay giữa quán ăn nhanh cũng không phải số ít. Tóm lại, học sinh Tiễn Hồ vẫn tương đối dễ ngượng. Vì vậy, có quan hệ tốt nhất với Thẩm Húc Thần đương nhiên chính là mấy thằng bạn cùng phòng cậu. Bởi vì bọn họ thường xuyên đi ăn cơm cùng nhau, mà thời gian ăn cơm chính là lúc thích hợp nhất để huyên thuyên khoác lác nhân tiện bồi dưỡng tình cảm. Nhưng Mã Thuận Đào và Vạn Minh Hải lại không mấy hòa nhập với bọn họ. Mã Thuận Đào chỉ kết nhóm với mấy người bạn cấp 2 của cậu ta, còn Vạn Minh Hải vì muốn có thêm nhiều thời gian đọc sách, nên cậu ta luôn tránh thời gian ăn cơm cao điểm, chỉ chờ tới khi căn tin vắng người mới đi ăn. Mọi người trong phòng đều biết cậu ta là con mọt sách, cũng không cứng rắn lôi kéo đi cùng, chậm trễ thời gian đọc sách của cậu ta. Tuần thứ ba sau khai giảng, các câu lạc bộ trong trường bắt đầu điên cuồng chèo kéo chiêu mộ tân sinh khối 10. Bởi vì các trường trung học ở Tiễn Hồ đều chú trọng vào việc học, nên không có mấy loại câu lạc bộ tương đối hao phí thời gian như câu lạc bộ kịch nói, leo núi… Câu lạc bộ lớn nhất trong trường chính là câu lạc bộ văn học, câu lạc bộ văn học cứ cách hai tháng sẽ cho xuất bản một kỳ báo, mà tờ báo này bởi vì vấn đề kinh phí tuy rằng không quá tinh xảo nhưng vẫn công khai phát hành toàn trường. Thẩm Húc Thần trước kia chính là thành viên của câu lạc bộ văn học, ở bên trong đục nước béo cò hai năm, cuối cùng tốt xấu gì cũng leo được lên chức phó trưởng câu lạc bộ. Bây giờ, Thẩm Húc Thần cũng không tính toán gia nhập bất cứ câu lạc bộ nào, bởi vì thời gian hiện tại của cậu rất có hạn, cậu còn phải nắm chắc thời gian hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày! Chân muỗi dù bé cũng là thịt! Bởi vì ở trong trường thật sự không quá thuận tiện nên Thẩm Húc Thần đã hủy bỏ nhiệm vụ luyện thư pháp và luyện đàn cổ, mỗi ngày cậu chỉ có thể lợi dụng lúc chạng vạng tối trước giờ tự học chạy tới sân thể dục nhỏ cách xa giảng đường luyện tập thổi tiêu. “Điên mọe mất thôi, bài tập hôm nay nhiều quá vậy, còn phải chuẩn bị nội dung bài mới ngày mai, thời gian thế quái nào cho đủ!” Tưởng Hạo cào cào tóc mình, phẫn hận bất bình nói: “Bây giờ mới tuần thứ 3 sau khai giảng, sao lượng kiến thức lại quá nặng thế này?! Người không biết còn tưởng tới cuối kỳ rồi đó. Mọe nó, tao éo làm nữa, tùy tiện dùng bút màu gạch vài đường lên sách coi như đã chuẩn bị bài đi.” Vì để các học sinh dưỡng thành thói quen học tập chăm chỉ, cơ hồ mỗi thầy cô giáo đều yêu cầu học sinh phải chuẩn bị trước bài mới cho ngày hôm sau. Bọn họ sẽ bỏ ra mấy phút đầu giờ để kiểm tra thành quả chuẩn bị bài trước ở nhà của đám học trò. Ai trả lời không được là biết không chuẩn bị bài trước, các giáo viên sẽ không bỏ qua cơ hội được phê bình giáo dục tụi nhỏ. Các thầy cô có lẽ là có ý tốt nhưng đám học trò lại không ngừng kêu khổ. Các thầy cô chỉ dạy có một môn, còn bọn em phải học tới chín môn a! Bài tập mỗi ngày lại nhiều như núi, ai mà còn thời gian chuẩn bị bài trước, ai cũng vội tới vắt chân lên cổ rồi a! “Thần Tử, mày làm toán xong chưa? Cho tao mượn chép bài cuối!” Tưởng Hạo nhịn không được chọc chọc Thẩm Húc Thần. Giờ tự học tổng cộng có ba tiết, tiết đầu và tiết thứ hai mọi người đều điên cuồng tận dụng làm bài tập về nhà. Thẩm Húc Thần từ trong đống vở bài tập rút môn toán ra ném cho Tưởng Hạo. Hiện tại hiệu suất học tập của cậu đặc biệt cao, đã từng học xong đại học nên cậu vô cùng am hiểu cách thức tự học, bởi vậy khi ở trên lớp các thầy cô đang giảng bài trên bục, ở dưới cậu liền áp dụng làm bài tập về nhà luôn tại chỗ. Đôi khi các thầy cô giảng tới những điểm quan trọng cần chú ý, Thẩm Húc Thần đương nhiên sẽ tập trung lắng nghe, cậu đem một công đôi việc phát huy tới cực hạn. Chính vì như vậy mà thời gian rảnh rỗi của Thẩm Húc Thần so với những người khác nhiều hơn rất nhiều. Cậu liền sử dụng thời gian rảnh đó để tăng cường đọc thêm các đề thi thử hay sách tham khảo bên ngoài. Kỳ thật thành tích trung học rất nhiều thời điểm đạt được chính là do số lượng đề mới, đề này tao làm rồi, mày chưa làm, đến khi thi, ít nhất tao có thể làm được dạng bài kiểu này, tao thắng chắc. Học sinh trọng điểm sở dĩ trở thành học sinh trọng điểm có đôi khi chẳng qua là do nhớ sâu và nhớ rộng hơn chút thôi. Thẩm Húc Thần rất rõ ràng điểm này. Dù sao thời gian cũng dư dả, không bằng đọc sách nhiều thêm một chút, làm bài tập nhiều thêm chút. Gần đây sau khi học xong, cậu đều chúi đầu vào quyển từ điển Oxford siêu cấp dày siêu cấp nặng. Trí nhớ tốt quả nhiên rất chiếm tiệm nghi, tốc độ học thuộc của cậu rất nhanh, kiến thức nắm được cũng rất vững chắc. “Thẩm Húc Thần, có người tìm!” nam sinh ngồi gần cửa sau lớp, nhỏ giọng gọi. Bây giờ là thời gian tự học, trong phòng thực an tĩnh cho nên dù nam sinh kia có đè thấp giọng xuống mọi người vẫn có thể nghe được. Trừ bỏ một số ít người đang hết sức chuyên chú làm bài ra, còn lại những người khác đều đồng loạt theo bản năng mà xoay đầu lại hóng. Trên hành lang có một mỹ nữ dáng người nhỏ nhắn đang đứng. Tưởng Hạo lập tức nháy mắt với Thẩm Húc Thần, nếu không phải đang ở trong lớp, cậu ta thậm chí còn muốn huýt sáo với Thẩm Húc Thần nữa kìa. Thẩm Húc Thần cầm quyển vở bài tập đập lên người Tưởng Hạo một cái: “Là người tao không biết, mày ồn ào khỉ gì.” Cậu đẩy ghế ra đứng lên, đi ra phía cửa sau. Hành lang từng trận gió mát thổi qua, không khí bên ngoài so với trong phòng học trong mát hơn một chút. Phòng học của trường không trang bị điều hòa, chỉ có bốn cái quạt trần thi nhau vù vù mà thổi, còn phát ra tiếng ong ong càng khiến đám học sinh thấy phiền muộn. Hơn nữa, gió quạt thổi ra cũng toàn gió nóng, chả thấy mát hơn là bao. “Chào em, chị là Tống Vân Dung lớp 11-15.” Mỹ nữ dáng người nhỏ nhắn mỉm cười nói. Nhỏ có khuôn mặt trái xoan, ánh mắt ngập nước, khi nói chuyện luôn tươi cười, má trái cò một núm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện. “Chào học tỷ.” đứng trước mặt người xa lạ, Thẩm Húc Thần vẫn duy trì biểu tình vừa ôn hòa vừa mặt than của mình. Mỹ nữ trung học mới đích thật là mỹ nữ a, không chỉnh dung, không trang điểm, đồng phục ngay ngắn thẳng thớm cộng thêm một cái bím tóc đuôi ngực đằng sau, đơn giản như vậy nhưng cũng không hề làm mất đi vẻ đẹp của nhỏ. Đáng tiếc Thẩm Húc Thần là gay, cậu đối với con gái chỉ có thưởng thức đơn thuần chứ không hề có một tia ái muội nào. “Là thế này, gần đây câu lạc bộ đang chiêu mộ thành viên mới, em hẳn cũng biết đi? Chị là đội trưởng câu lạc bộ phát thanh, bởi vì có một học trưởng trong câu lạc bộ năm nay thi đại học nên đã rút lui, cho nên hiện tại chuyên mục phát thanh song ngữ anh văn của trường đang thiếu một người. Chị quen cô giáo Phương tổ trưởng bộ môn tiếng Anh khối 10 bọn em, cô ấy đã đề cử em với tụi chị, cho nên… nếu có thể, chị hy vọng em có thể tới tham gia thử xem.” Tống Vân Dung nói. Giọng nhỏ phi thường dễ nghe, thực dễ dàng khiến người khác sinh ra hảo cảm với nhỏ. Đời trước không có chuyện này, bởi vì kiếp trước Thẩm Húc Thần chỉ học tiếng anh câm. Đây là căn bệnh chung của những địa phương phong bế lạc hậu, chờ tới khi cậu lên đại học rồi mới có cơ hội chậm rãi rèn luyện cách phát âm và khẩu ngữ của mình, sau đó lại được sang Anh du học, nói tiếng anh hoàn toàn không thành vấn đề. Nhờ phúc đời trước, hiện tại Thẩm Húc Thần nói tiếng anh phi thường lưu loát, bởi vì trí nhớ tốt lại thường xuyên học thuộc từ điển, nên số lượng từ cậu nhớ được rất nhiều. Trải qua mấy tiết tiếng anh trên lớp, cô tiếng anh dã sớm coi cậu là học sinh đắc ý nhất của mình. Nghe ra là ý của cô Phương, Thẩm Húc Thần liền khó từ chối, hơn nữa…lúc này hệ thống cũng có động tĩnh, hóa ra tham gia hoạt động câu lạc bộ cũng có thể kiếm được tích phân sao? Thẩm Húc Thần liền gật đầu nói: “Được, em có thể thử xem, lịch hoạt động thế nào?” Thấy Thẩm Húc Thần đáp ứng, Tống Vân Dung rất cao hứng, nhỏ nói: “6 giờ chiều mai, sau khi ăn tối xong, em tới đại sảnh lầu 1, giảng đường khối 11 bọn chị, khi đó chị sẽ dẫn em tới gặp mặt các thành viên của câu lạc bộ phát thanh, nếu thuận lợi, có thể trong tuần này sẽ làm huấn luyện ngắn cho em, thứ hai sẽ chương trình phát thanh đầu tiên của em.” Khi Thẩm Húc Thần thỏa thuận xong với Tống Vân Dung, trở lại phòng học, cậu vừa ngồi xuống chỗ mình, đám bạn bè xung quanh đều lặng lẽ giơ ngón cái lên với cậu. Nam sinh tuổi này dường như rất thích vô giúp vui, đặc biệt là chuyện nam nữ. Chứ đừng nói chi Tống Vân Dung là một đại mỹ nữ khiến người người tâm động nổi tiếng của trường, cũng không lạ khi đàn ngạ lang này lại kích động tới vậy. “Mau thành khẩn khai ra, mỹ nữ vừa rồi là ai? Bọn mày còn tâm sự lâu như vậy! Tao còn thấy mày cười với nhỏ!” Tưởng Hạo không thể chờ được túm lại hỏi liên thanh. Thẩm Húc Thần chỉ cảm thấy buồn cười, giải thích: “Đó là học tỷ khối 11, cô Phương môn tiếng anh kêu chị ấy tới tìm tao.” “Học tỷ thì sao?! Học tỷ cũng có thể theo đuổi! Thẩm đại tài tử, mày anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, tài năng như Tử Kiến, diện mạo như Phan An… dưới tỉnh lược một vạn từ….mày vừa ra tay, đứa con gái nào mà không cua được! tao lặng lẽ nói cho mày biết, mấy ngày nay lúc tan học, Tống Điềm đều lén nhìn trộm mày đó…” Tưởng Hạo vẻ mặt hưng phấn nói. Thẩm Húc Thần có chút không còn gì để nói: “Tao lại thấy Tống Điềm đang nhìn mày ấy! nhỏ là ủy viên kỷ luật, mày lại thích buôn chuyện như vậy, nhỏ nhìn mày chằm chằm là để phòng ngừa mày phá kỷ luật.” “Tưởng Hạo! Bây giờ là giờ tự học, yêu cầu cậu không được nói chuyện!” Thẩm Húc Thần vừa dứt lời, Tống Điềm ngồi trên bục giảng trực tiếp lườm Tưởng Hạo một cái, điểm danh phê bình ngay tại chỗ. Thân là ủy viên kỷ luật, trong mỗi giờ tự học nhỏ đều ngồi trên bàn giáo viên để thuận tiện quản lý kỷ luật của lớp. Tống Điềm phỏng chừng không nghe rõ Tưởng Hạo nói gì, nếu không nhỏ sẽ không chỉ trừng mắt một cái đơn giản như vậy đâu. Tống Điềm là một đại mỹ nữ, không sai, nhưng tính cách nhỏ cũng siêu cấp khủng bố. Tưởng Hạo lấy một quyển sách lên che mặt lại, sau đó học theo bộ dáng Tống Điềm, nhại giọng nói thầm: “Bây giờ là giờ tự học, yêu cầu cậu không được nói chuyện! Hừ, nhỏ cho rằng nhỏ là ai chứ?!” Thẩm Húc Thần yên lặng liếc Tưởng Hạo một cái, không biết nên nói gì cho phải. Thẳng thắn mà nói, Tưởng Hạo thực sự trông rất đẹp trai, chính là kiểu đẹp trai ngỗ ngược bất kham như Tạ Đình Phong, Trần Quán Hi, thực không hổ là hot boy của lớp. Nhưng Thẩm Húc Thần lại cảm thấy cái thằng này sao lại khiến người ta cảm thấy nó thiếu đánh như vậy chứ?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]