Mọi thứ đều yên lặng.
Cả người Chân Minh Châu cứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt.
Một góc của sân thể dục, ánh đèn lờ mờ, bông tuyết bay khắp trời, giống như kéo sợi bông, trên mặt đất ướt đẫm cách đó không xa, một quả bóng rổ lẳng lặng nằm ở đó, ở góc tường phía xa tuyết rơi một tầng, bao phủ tất cả.
Cô không cảm thấy được tiếng hô hấp của chính mình.
Nhưng mà mỗi lố chân lông trên người đều có thể cảm nhận được hơi thở của nam sinh.
Anh nghiêng người ôm cô, thật sự, yên lặng không tiếng động.
“Chân Chân………..”
Điện thoại của Chân Minh Châu giơ trong không trung truyền tới âm thanh buồn bực của Tần Viễn.
Trình Nghiễn Ninh nâng tay rút điện thoại từ trong tay cô ra, rũ mắt nhìn màn hình, treo máy, tắt điện thoại, anh vẫn duy trì động tác ôm cô vào lòng như cũ, không tiếng động làm xong những thứ này, anh đem điện thoại của cô bỏ vào túi áo khoác của cô.
Không khí ngừng trệ một lúc lâu, Chân Minh Châu ngây ngốc hỏi “Trình Nghiễn Ninh?”
“Ân.”
“Anh __ __”
Chân Minh Châu mở miệng nói một chữ, cảm thấy cổ họng của mình nóng và rát, rất khó chịu, cô hít sâu một ngụm hơi ẩm lạnh lẽo, sau một lúc lâu, giống như khó thở mới lần nữa mở miệng yêu cầu, “Có thể, có thể buông em ra không?”
Trình Nghiễn Ninh ân một tiếng, buông cô ra.
Tình huống này, Chân Minh Châu hoàn toàn bất ngờ.
Cô cúi thấp đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-duong-vo-ngot-ngao/3292909/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.