Chân Minh Châu không quay đầu lại, đi thẳng đến ký túc xá.
Cô chưa bao giờ cảm thấy đi đường lại mệt như vậy, thật ra từ sân trường về ký túc xá cũng chỉ mất 10 phút nhưng lại khiến cô mỏi chân đau lưng, cuối cùng khi ngồi trên ghế, cả người không đứng lên nổi.
Một màn trên sân thể dục lại lần nữa hiện ra trong đầu.
Rất khó chịu.
Chưa có ai làm cô khó chịu như vậy.
Dương Lam và Chân Minh Hinh cũng chưa từng.
Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm đồ vật trên bàn, nhìn thấy, trong đầu lại hiện ra càng nhiều hình ảnh.
Mỗi một lần Trình Nghiễn Ninh xuất hiện trong tầm mắt cô, sạch sẽ kiên cường, mỗi khi anh đạp xe biến mất khỏi tầm mắt của cô, lạnh nhạt bình tĩnh, chưa bao giờ quay đầu lại, anh lạnh lùng nói “cút” và cả những lời bao hàm phiền chán khác….
“Sau này đừng đến tìm tôi nữa” “Tôi không có hứng thú với cái gì” “Không có gì để nói” tất cả đều là lời anh nói.
Rất nhiều lần không để ý cô, còn không cần quà của cô.
Nhưng anh chính là như vậy, không có cách nào cho phép cô vẽ bậy lên sách anh, anh nhìn những tin nhắn ngắn nhàm chán của cô còn không kéo đen cô, khi cô bất lực và sợ hãi anh ở bên cạnh cô, cho cô chỗ dựa vững chắc.
Cô vẫn luôn cảm thấy thực ra anh không lạnh nhạt như cô nghĩ, không kháng cự cô như vậy.
Nhưng tối nay toàn bộ tự tin, tự tôn đều tan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-duong-vo-ngot-ngao/3292886/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.