Chân Minh Châu quay đầu xem cô “Hôm nay cậu về muộn như vậy?”
“ Ừm.” Nhạc Linh San đi đến dưới bóng đèn, chóp mũi lấp lánh mồ hôi, cười nói “Ở dưới lầu học thuộc từ.”
Trong lớp bọn họ, thành tích tiếng Anh của Nhạc Linh San không kém, nhưng so với các môn học khác liền có chút trở ngại, hơn nữa dính dáng đến kỹ năng nghe và đọc, mỗi khi cô mở miệng, liền giống tiếng địa phương của cô khiến cả lớp cười to.
Thấy cô khom lưng lấy chậu nước, Chân Minh Châu chợt nói “Cậu tự đọc như vậy hiệu quả không?”
“Ghi chép là có thể nhớ kỹ, thật giống như khẩu âm không hợp quy tắc.” Nói đến chuyện này, Nhạc Linh San không nhịn được nhíu mày, có chút buồn phiền.
Chân Minh Châu tiện tay kéo ngăn kéo của mình, lấy ra một cái mp3 đưa cho cô, “Nếu không cậu thử cái này xem xem? Tải mấy bài hát tiếng Anh hoặc bài đọc tiếng Anh xuống, khi chạy bộ, trước khi đi ngủ đều có thể đọc theo, rất thuận lợi, chắc có thể sửa được cách đọc.”
“Mp3 a?” Nhạc Linh San tò mò nhận lấy, cười nói “Bác mình cũng nhắc đến cái này với mình.”
“Bác cậu?”
“A, nga.” Nhạc Linh San nhìn mp3 “Đã nói mình mua một cái.”
Bác của cô chính là chủ nhiệm lớp Mã Bình Xuyên, nhưng trong lớp không ai biết chuyện này, đương nhiên Chân Minh Châu cũng không biết, nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, cười nói “Lúc trước, mình dùng nó để nghe bài hát, gần đây không dùng nữa, nếu cậu không có liền cầm lấy dùng trước đi.”
“Có thể a?” Thật ra cô nương Nhạc Linh San này cũng có chút thẳng thắn.
Chân Minh Châu nở nụ cười “Có cái gì không thể a.”
“Vậy được.” Nhạc Linh San vui vẻ đánh giá đồ chơi mới trong tay, gật đầu nói “Vậy mình dùng thử trước, nếu hiệu quả sang năm mình cũng mua một cái.”
“ Ân.” Chân Minh Châu gật gật đầu, lại ghé vào bàn thở dài.
Nhạc Linh San đem mp3 để trên bàn, nâng mắt liền thấy bọ dáng này của cô, nghĩ nghĩ nhỏ giọng nói “Chân Chân, khi mình vừa đi lên, Trình Nghiễn Ninh và hai nam sinh khác đang ở sân thể dục chơi bóng rổ a.”
Một câu này để tinh thần Chân Minh Châu tỉnh táo, bình tĩnh nhìn cô “Ai?”
Nhạc Linh San mím môi “Là giáo thảo.” (theo baidu, giáo thảo là từ có nguồn gốc từ Đài Loan chỉ các nam sinh đẹp trai, xuất sắc nhất trong trường được mọi người công nhận.)
Cô vừa dứt lời, Chân Minh Châu lập tức kéo cặp sách lớn ở trên bàn, vèo một cái chạy ra ngoài ký túc xá.
*
Hơn 10h tối.
Trong sân trường rất ít người, sân thể dục lại càng ít.
Nếu Trình Nghiễn Ninh chơi bóng rổ ban ngày sẽ khiến cho các nữ sinh vây quanh, nhưng buổi tối ở lại ký túc xá không nhiều, trời lạnh, tận cùng sân thể dục có chút ánh đèn mờ tối, từ xa chỉ thấy màu đen, không phân biệt được mặt người.
Xa xa, Chân Minh Châu đã nghe thấy tiếng bóng rổ đập “Bịch bịch bịch”.
Nhóm học bá chơi bóng rổ đều yên lặng không một tiếng động, không ai nói chuyện.
Đến gần một chút, cô dựa vào thị lực cực tốt nhìn thấy bóng dáng Trình Nghiễn Ninh, liền không do dự chạy nhanh qua.
Bỗng dưng một người chạy tới, đương nhiên Trình Nghiễn Ninh nhìn thấy, không chỉ anh nhìn thấy mà Tiết Phi và Khang Kiến Bình cũng nhìn thấy, chờ ba người nhìn thấy rõ mặt Chân Minh Châu, Tiết Phi đẩy Khang Kiến Bình, cười nói “Đi, chạy bộ cùng Tống An Như ”.
Dứt lời, hai người bọn họ liền chạy đi.
Trình Nghiễn Ninh ôm bóng rổ, nhìn Chân Minh Châu đang đứng trước mặt, nhàn nhạt hỏi “Có việc?”
Nam sinh vừa mới vận động xong, mở miệng hơi thở gấp, mê người lại gợi cảm.
Nhưng Chân Minh Châu còn nhớ rõ trước đây anh lãnh đạm bực bội, liền có chút không tự nhiên, cô nắm chặt dây cặp sách, ngẩng mặt lên ngang ngược hỏi “Không có chuyện gì liền không thể đến đây sao, sân thể dục cũng không phải do nhà anh xây.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]