Gần hai giờ, ba người ăn cơm xong.
Buổi sáng Chân Minh Châu làm một bóng đèn công suất lớn, suýt nữa tự nổ.
Cho nên khi ra nhà ăn, cô liền nói với Tống Tương Tương “Hai người các cậu đi chơi đi, mình về nhà đi ngủ.”
Buổi sáng Tống Tương Tương gặp Phan Dịch là ngoài ý muốn, vô cùng cao hứng, khó trách buổi sáng lạnh nhạt với cô, nghe vậy vô cùng ngại ngùng, nhỏ giọng dỗ “Xin lỗi a, vậy khi nào cậu muốn đi chơi, mình đi cùng với câu.”
Chân Minh Châu không nói gì, nhìn cô ấy “Cậu lại như vậy, mình sẽ không để ý tới cậu.”
Cô và Tống Tương Tương có thể ăn nhịp với nhau là do cô ấy cởi mở hơn so với nữ sinh bình thường, không có tâm tư lải nhải, sao có thể nghĩ đến người này gặp Phan Dịch liền không bình thường, giống như tiểu bạch thỏ.
Trong lòng oán thầm, Chân Minh Châu vô ý thức nhìn đại sói xám đang hút thuốc bên cạnh, kéo Tống Tương Tương nói “Này, cậu đừng lên giường với anh ta.”
Tống Tương Tương sửng sốt, đỏ mặt “Cậu nói gì vậy.”
Cô ấy vừa vội vừa tức giận, xấu hổ muốn chết, Chân Minh Châu lại còn có bộ dáng đắc ý “Không phải lớn lên đẹp trai chút sao? Cậu nhìn thấy anh ta liền đỏ mặt chân mềm, có tiền đồ hay không? Dù sao mình mặc kệ, cậu không thể lên giường với anh ta, nhìn qua anh ta giống đồ lưu manh.”
“Cậu mới lưu manh” Tống Tương Tương tức giận nói.
Chân Minh Châu không thể tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-duong-vo-ngot-ngao/3292876/chuong-61-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.