🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Phòng trọ của bốn nam sinh.

Ánh sáng nhu hòa của đèn bàn bao phủ cả mặt bàn, Trình Nghiễn Ninh mở sách ngữ văn ra xem, hơi ngẩn người một chút rồi tiện tay kéo ngăn kéo bàn đọc sách phía bên phải ra.

Một chiếc móc khóa tinh xảo xinh xắn lẳng lặng nằm trong đó.

"Có thể đừng lạnh lùng như vậy hay không a, em đã chọn rất lâu."

"Cậu đã làm gì Tiểu Chân Chân rồi?"

Hai câu đột ngột cùng xuất hiện, thay nhau vang vọng ở bên tai anh, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tựa hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé của nữ sinh bị nhuộm đến đỏ ửng.

"Ông ông ông ——" tiếng điện thoại di động trên mặt bàn đột nhiên vang lên.

Anh cầm lên nhìn thì thấy một tấm hình được gửi tới trướ, ngay sau đó là một câu nói: "Có phải rất đáng yêu hay không, em gấp cho anh một chai có được không?"

Trình Nghiễn Ninh nhìn chằm chằm câu nói kia mấy giây rồi đặt điện thoại di động xuống.

Anh không trả lời, tâm tình chuẩn bị bài cho tiết học mới cũng bị ảnh hưởng, đang ngẩn người nhìn chằm chằm điện thoại di động thì Tiết Phi đột nhiên chạy đến bên cạnh anh hỏi: "Cái bài này làm sao giải?"

Trình Nghiễn Ninh liếc mắt nhìn rồi kéo cái ghế nhích sang bên cạnh một chú, lấy bài của cậu ta qua.

Bài tập mà Tiết Phi hỏi chính là một đề hàm số rất phức tạp, bước giải tương đối rắc rối, Trình Nghiễn Ninh mới vừa ghi mấy công thức ở trên tờ giấy trắng thì chiếc điện thoại di động ở trên bàn lại đột nhiên vang lên.

Tiết Phi định lấy giúp anh, nhưng tay còn chưa chạm tới thì Trình Nghiễn Ninh đã tiện tay cầm lấy chiếc điện thoại của mình rồi, sau đó mặt không thay đổi nhét vào túi áo.

Tiết Phi hơi sợ run một chút, đang cảm thấy buồn bực lại đột nhiên bị chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay anh hấp dẫn.

Trình Nghiễn Ninh có dáng dấp tốt, đây là điều toàn trường công nhận. Đừng nói mấy tiểu nữ sinh kia si mê, ngay cả bọn nam sinh như anh ta sống chung lâu cũng không tránh khỏi bị khí chất của anh thu phục, hoàn toàn không dám ở trước mặt anh nói hoặc làm trò đùa quá đáng gì.

Anh ta luôn cảm thấy mặc dù tuổi tác của người này không chênh lệch với tuổi của bọn họ lắm, nhưng cách đối đãi xử sự với người khác lại thành thục đúng mực hơn nhiều so với bạn bè cùng lứa tuổi, có lúc cũng rất lạnh lùng, nhưng sự lạnh lùng này lại không làm người ta ghét, ngược lại làm cho anh càng thêm cao quý mê người.

Chiếc đồng hồ kia vừa nhìn đã biết không rẻ rồi.

*

Khu nhà trọ tập thể ở Nhất Trung đến mười hai giờ khuya phải tắt đèn.

Mười một giờ năm mươi, Trình Nghiễn Ninh thu thập sách vỡ trên bàn, rửa mặt xong thì nằm lên giường, nhìn lên trần nhà thầm thở dài một tiếng, anh cầm điện thoại di động lên nhìn.

"Anh không trả lời, vậy em sẽ coi như anh đã đồng ý rồi đó."

Đây là cách nói chuyện điển hình của Chân Minh Châu.

"Đừng làm những chuyện phí công ——" Sau khi gõ xong mấy câu trả lời này này thì một hồi lâu anh lại mặt không thay đổi xóa hết toàn bộ.

"Ba!"

Cái đèn ở đỉnh đầu đột nhiên tắt, phòng trọ chìm vào bóng tối.

Trình Nghiễn Ninh nhắm mắt lại, trước mắt liền xuất hiện một đôi con ngươi sáng ngời, tiểu nha đầu không biết nông sâu, ánh mắt nóng bỏng nhìn anh, càn rỡ lại linh động.

Đúng rồi, cô gái nọ chính là như vậy, to gan lỗ mãng, hồn nhiên ngây thơ, lại còn rất sạch sẽ.

Khiến cho anh...

Vừa muốn cất giấu như vật quý, lại vừa muốn hủy diệt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.