Hai người hò hét ầm ĩ, Tống Tương Tương phía trên uy một tiếng.
Chân Minh Châu nửa người đều bị Tần Viễn kẹp ở trong ngực, vừa náo loạn vừa ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy đường lớn đối diện bóng hình Trình Nghiễn Ninh đạp xe chạy qua.
Cô nhất thời: "..."
Học trưởng thân cao chân dài, nháy mắt đã đạp xe đi xa. Tống Tương Tương có chút bất đắc dĩ thu lại tầm mắt, quay đầu nói: "Hẳn là trông thấy chúng ta đi."
Tính tình của cô ấy so với Chân Minh Châu trưởng thành sớm hơn, lời này tự nhiên là muốn nhắc nhở cô, Trình Nghiễn Ninh thấy được cô cùng Tần Viễn bên đường đùa giỡn, nhưng EQ của Chân Minh Châu thực sự phải khiến người xúc động, chỉ cho là cô nói về chuyện bọn họ lên mạng cả đêm không ngủ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói: "Nhìn thấy liền nhìn thấy, chúng ta căn bản cũng không phải là học sinh ngoan."
Tống Tương Tương không phản bác được: "..."
Cô ấy cảm thấy mình nghĩ hơi nhiều, Chân Chân dạng này, làm cái gì cũng như là mèo nhỏ câu cá chỉ nhiệt tình được 3 phút đồng hồ, đâu thể nào coi là thật sự thích Trình Nghiễn Ninh.
Than thở nghĩ xong, Tống Tương Tương quyết định buông xuôi bỏ mặc.
*
Sáu giờ rưỡi.
Cả đám đến trường học, ngoại trừ Nhiêu Lệ ở bên ngoài, họ đều trong phòng học ngủ bù, tập thể dục buổi sáng là cái gì đối bọn họ mà nói là căn bản không tồn tại.
Mơ mơ màng màng ngủ đến tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-duong-vo-ngot-ngao/3292814/chuong-27-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.